Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 496 : Nam phách thiên thời đại mới
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
- Tin tức của anh nhanh nhạy thật đó, anh đến chỗ tôi không sợ người khác nói chúng ta là bè đảng sao?
Dương Phàm cười cười trêu một câu. Đinh Duệ lập tức cười ha hả nói:
- Người khác không nói chúng ta sẽ không phải là bè đảng hay sao? Hôm nay bè đảng còn ít hay sao? Mượn tỉnh Thiên Nhai mà nói, đám quan viên người tỉnh Giang Nam mấy năm nay không phải có xu thế lên chức sao? Đồng hương, đồng học, chiến hữu, chỉ cần có chút quan hệ, không phải đều nghĩ biện pháp tiếp cận với nhau sao. Tài nguyên cùng hưởng không phải từ chuyên dùng trên mạng, các bậc tiền bối trong chốn quan trường đã sớm làm như vậy.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không cho rằng Đinh Duệ đến đây ngồi không mà thôi. Vì thế Dương Phàm mời Dương Phàm một điếu thuốc, châm cho Đinh Duệ rồi cười nói:
- Chị không đi theo, anh một mình không quen hả?
- Quen hay không là một chuyện, tôi bây giờ đang ở trong một căn phòng ở nhà khách tỉnh ủy. Cậu thì sao, em dâu không phải đang sống ở Bắc Kinh sao?
Đinh Duệ hỏi lại một câu, hai người mỗi người hỏi một câu, nói mấy chuyện không liên quan. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Điện thoại di động của Đinh Duệ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Đinh Duệ nhìn số máy liền đứng dậy đi ra ngoài nghe điện, một lát sau mới quay về nói:
- Có người mời khách, cậu có đi hay không?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không đi, không có ý nghĩa.
Đinh Duệ gật đầu nói:
- Bỏ đi.
Trước khi đi ra ngoài, Đinh Duệ đột nhiên cười cười đứng lại nói:
- Anh trai Chương Vũ Ninh có một công ty xây dựng ở tỉnh Giang Nam, quy mô không lớn cũng không nhỏ.
Dương Phàm ngầm hiểu ý cười nói:
- Tôi biết rồi. Đi làm việc của anh đi, đừng ở đây quấy rầy tôi nghỉ ngơi nữa đi.
Đinh Duệ xua tay nói:
- Có người còn hy vọng cậu hồ đồ đứng dậy chống đối ai đó, không ngờ cậu đột nhiên lại im hơi lặng tiếng, bọn họ có chút ứng phó không kịp.
Đinh Duệ vừa nói liền đi ra ngoài. Dương Phàm biết Đinh Duệ đến đây thực ra là vì nói chuyện này.
Đừng nhìn Khương Thanh Bình trước mặt Dương Phàm là mềm đi, nhưng ở cách huyện, thành phố khác có ai dám rõ ràng đấu với Khương Thanh Bình? Công trình xây dựng chính quyền thành phố và sửa đường, cho tới bây giờ đều là lợi ích rất lớn, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào đó. Rất nhiều người còn tưởng rằng giữa Dương Phàm và Khương Thanh Bình sẽ dẫn đến cuộc đấu tranh đẫm máu, một mất một còn, điều này sẽ là cuộc đấu về quyền lên tiếng của hai người trong tương lai. Hơn nữa Dương Phàm còn là bị động ứng chiến mà.
Nói trắng ra chính là Khương Thanh Bình muốn mau chóng gây dựng uy tín, đáng tiếc hắn ta đã tìm sai mục tiêu. Có lẽ lúc mới đầu Khương Thanh Bình không cho rằng Dương Phàm sẽ ứng chiến. Bởi vì chuyện này ở trình độ rất lớn là do chính quyền thành phố làm. Nhưng ai ngờ rằng tên Dương Phàm này lại có tính cách cứng rắn như vậy. Mày mò tiền có thể, mày muốn lấy tiền từ túi của tao là điều không thể.
Làm người thắng, Dương Phàm thực ra cũng vô cùng bất đắc dĩ. Khi chuyện này đâm lên trên dẫn đến cuộc thỏa hiệp của hai nhà, Dương Phàm cũng có thể có thể nhân nhượng một chút mà thôi. Mà nhân nhượng này ảnh hưởng đến lợi ích của thành phố Hải Tân. Dương Phàm mặc dù không cam lòng nhưng không có biện pháp nào khác.
Về phần đám người như Hoàng Đạo Hoàng, bọn họ hy vọng Dương Phàm tiếp tục chiến đấu nữa, ở trình độ rất lớn là vì lợi ích bản thân, điều này khác hẳn so với Dương Phàm. Chương Vũ Ninh nhiệt tình giúp như vậy, mục đích tự nhiên cũng rất rõ ràng.
Chuyện cấu kết trong chốn quan trường, Dương Phàm cũng làm. Nhưng Dương Phàm có một điều kiện kiên quyết là hai bên đều có lợi. Người làm ăn kiếm tiền, lợi ích kinh tế của thành phố Hải Tân cũng được giữ gìn.
Dương Phàm đứng trên hành lang đưa mắt nhìn Đinh Duệ rời đi, Lý Thắng Lợi ở phòng bên cạnh mở cửa đi ra, sau đó cậu ta đi theo Dương Phàm vào phòng rồi cười nói:
- Vừa nãy tôi hỏi thăm một chút, thị trưởng Tào và thư ký Lưu sau khi tan hội vẫn chưa trở về.
Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Trong dự tính. Hầu hết người đến tham gia hội nghị, thì thời gian nghỉ ngơi càng bận hơn lúc họp.
- Mã Hủy nói, đảng ủy cục Bảo vệ môi trường tỏ vẻ muốn đề bạt cô ấy làm chánh văn phòng, hỏi tôi nên xử lý như thế nào?
Lý Thắng Lợi cười hắc hắc, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:
- Cậu cũng thấy đó, xã hội chính là như vậy. Chuyện này tôi không thể tỏ thái độ. Tôi không thể ngăn cản Mã Hủy tiến bộ. Quan trọng là giữa hai vợ chồng cậu phải phối hợp cho tốt.
Lý Thắng Lợi gật đầu cười nói:
- Tôi về phòng.
Dương Phàm càng lúc càng hài lòng với Lý Thắng Lợi, rất có vẻ giống như sử dụng Lâm Đốn năm đó. So sánh với Lâm Đốn, Lý Thắng Lợi có vẻ trầm ổn cẩn thận hơn nhiều. Lý Thắng Lợi ở trước mặt Dương Phàm xa xa không bằng Lâm Đốn thi thoảng mang theo một cảm giác thân thiết nho nhỏ.
Lý Thắng Lợi về phòng không khỏi cau mày. Dương Phàm rốt cuộc là có ý gì, Lý Thắng Lợi phải muốn dành thời gian ra suy nghĩ. Rất rõ ràng, Dương Phàm ám chỉ người cục Bảo vệ môi trường đang muốn lấy lòng người bên cạnh bí thư thị ủy, dụng tâm nhìn một cái là thấy rõ.
Trầm Ninh khinh thường nói một câu như vậy, cầm lấy điếu thuốc Dương Phàm đưa cho rồi nói thêm:
- Gần đây có rất nhiều lời đồn đại về mày. Nói mày là Nam Phách Thiên.
Dương Phàm lần thứ hai nghe thấy lời nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút rồi nói:
- Lời nay bắt đầu truyền ra từ bao giờ?
Trầm Ninh cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Là từ mấy ngày nay. Chủ yếu là từ trên tỉnh truyền xuống. Nghe nói sớm nhất là từ miệng người nào đó ở thành phố Hải Tân truyền ra. Hắn ta đến cục Thuế tỉnh làm vụ án, khi ăn cơm với người ta liền nhắc đến mày, nói mày là hoàng đế của thành phố Hải Tân, là Nam Phách Thiên của xã hội mới.
Trầm Ninh ám chỉ ai, điều này Dương Phàm lập tức rõ ràng. Dương Phàm sửng sốt một chút rồi nói:
- Tống Đại Thành sẽ không lỗ mãng như vậy chứ? Người này có tâm cơ rất sâu mà.
Trầm Ninh nói:
- Vụ án ở cục Thuế kia tao nghe nói làm không thuận lợi cho mấy, trong tỉnh có mâu thuẫn rất lớn, không chịu hợp tác. Tống Đại Thành bị tức nên khi uống rượu với bạn đã uống khá nhiều, sau đó không giữ được mồm miệng. Hơn nữa thành phố Hải Tân gần đây rất chói mắt. Nhất là mày đó. Đầu tiên là đối đầu với sở Giao thông tỉnh, sau đó là làm cho Trần Khiết mất mặt, hơn nữa còn có cả chuyện trước kia nữa, bây giờ trong tỉnh cũng nói như vậy mà? Chuyện của thành phố Hải Tân, các sở trên tỉnh về cơ bản đều đi đường vòng.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Trầm Ninh cười nói:
- Tao thấy mày bây giờ hơi nương tay rồi đó. Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba ư, để đó cho tao.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không đơn giản như vậy đâu, có lẽ là có người xúi giục ở sau lưng bọn họ.
Lúc này xuất hiện loại lời đồn đó hiển nhiên là có ý đồ. Rốt cuộc là ai xuất phát từ mục đích mà làm như vậy, Dương Phàm cũng khó có thể khóa trúng mục tiêu. Chẳng qua chuyện này Dương Phàm cũng không để ở trong lòng. Dù nói như thế nào thì muốn rung chuyển địa vị của Dương Phàm là rất khó. Về phần Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba, Dương Phàm không cho rằng vào lúc này hai người đó còn dám nhảy ra gây chuyện.
Trầm Ninh thăng quan chẳng những không béo lên mà còn gầy đi rất nhiều. Có thể thấy sau khi lên chức phó thị trưởng, cuộc sống Trầm Ninh như thế nào? Vẻ ngày xưa không còn nữa, Trầm Ninh mặc dù trước mặt Dương Phàm vẫn lộ ra một tia thân thiết, nhưng ngồi ở đó lộ ra một tia nghiêm chỉnh, biến hoá đang lặng lẽ diễn ra.
- Chuyện ở cục Công an, là do ai phụ trách chính vậy hả? Toàn tỉnh thống nhất hành động chống phần tử xấu, mày có suy nghĩ gì không?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Sau khi phát hiện thái độ của Trầm Ninh có chút biến hoá, Dương Phàm liền dựa lưng vào ghế sô pha một chút, cố ra vẻ tùy ý. Dương Phàm cố gắng tìm về cảm giác hai thằng thường xuyên chơi đùa với nhau như trước đây.
- Trương Hạc đã được đề lên làm phó cục trưởng thường trực, Lưu Đông Ba về có lẽ muốn họp. Mày cảm thấy có nên phối hợp với hắn ta hay không?
Trầm Ninh tìm đến Dương Phàm tự nhiên không đơn thuần là đến ôn chuyện xưa.
- Với tình hình trước mắt cứ để cho hắn được ra vẻ vài ngày đi. Chờ chuyện lớn của thành phố Hải Tân xong, cần động tất nhiên sẽ động. Nhiều nhất một năm nữa mày chuẩn bị tiếp nhận chức bí thư đảng ủy cục Công an đi.
Dương Phàm đưa ra lời hứa như vậy, Trầm Ninh tự nhiên hiểu rõ thành phần tin tưởng trong đó. Trong lòng mặc dù có chút kích động, nhưng trên mặt Trầm Ninh vẫn lộ ra vẻ lo lắng mà nói:
- Mày còn có thể làm ở tỉnh Thiên Nhai bao lâu?
Câu hỏi này của Trầm Ninh, Dương Phàm đúng là không tiện trả lời, bởi vì hắn cũng không thể xách định. Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Vấn đề này của mày quá khó khăn, ở giữa có quá nhiều ẩn số. Chẳng qua cho dù đi cũng không ai dám dễ dàng đụng đến mày. Thành phố Hải Tân thăng cấp, cấp bậc của mọi người đều tăng lên, tất cả mọi người đều còn trẻ, còn lâu mới đến lúc về hưu. Trên tỉnh không phải có nhiều vị trí cấp sở cho bọn mày sao?
Ý của Dương Phàm là gì, Trầm Ninh đã nghe ra. Sau này dù là bí thư mới xuất hiện, nếu như muốn rung chuyển pháo đài kiên cố mà Dương Phàm xây dựng, trừ phi là điều chỉnh từ trên tỉnh xuống. Nếu là điều chỉnh trong thành phố, nhiều nhất chỉ là điều ngang cấp mà thôi. Đương nhiên Trầm Ninh cũng hiểu rất rõ nếu thật sự ngày nào đó Dương Phàm được điều đi, trong tỉnh không động đến vấn đề nhân sự ở thành phố Hải Tân mới là việc lạ.
Khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc. Dương Phàm ra mở cửa thì thấy là Lý Thắng Lợi và Tùng Lệ Lệ đứng ngoài đó.
- Bệnh tim của Đàm Tuyết Ba tái phát, đã được đưa đến bệnh viện cứu chữa.
Tùng Lệ Lệ vội vàng nói.
- Đừng có gấp, cô từ từ nói.
Mặt Dương Phàm hơi trầm xuống, trong lòng có chút giật mình. Đàm Tuyết Ba mặc dù đến từng tuổi đó, nhưng lúc ngồi trên vị trí thì sức khỏe vẫn tốt mà, cả ngày ánh sáng đầy mặt, sao nói bệnh là bệnh ngay được chứ?