Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 641 :

Ngày đăng: 04:38 20/04/20


Dương Phàm bay cả đêm nên không kịp xem phụ san báo tỉnh ngày hôm sau. Hai ảnh một tờ, tổng cộng hơn mười tờ với những bức ảnh có thể nói là xem mà giật mình, toàn bộ ảnh chụp đều đến từ các huyện thị bên dưới của Lưu Tuyền. Chu Cao Minh là một người thích đao to búa lớn, cho nên ở trung tâm thành phố Lưu Tuyền liền cho xây dựng một quảng trường thật lớn, ở giữa có một cái hồ phun nước, quảng trường này tiêu tốn hơn 50 triệu. Cái gọi là trên làm dưới theo, các huyện thị bên dưới đều đón ý hùa theo ý trên, đua nhau đều làm cái gọi là công trình cảnh quan ở địa bàn của mình, công trình thể diện, quảng trường, cầu cảnh quan, trụ sở chính quyền…

Tiền tiêu rất nhiều, nhưng số công trình thực sự tạo ích lợi cho quần chúng thì cực nhỏ. Những công trình thích hợp như cây cầu, trường học, bệnh viện… lâu năm, thiếu tu sửa gì gì đó thì đám quan chức lại không thèm quan tâm.

Lẽ ra những hình ảnh tiêu cực này không thể xuất hiện trên báo đảng được, Ban tuyên giáo làm ăn kiểu gì không biết?

Hác Nam có thói quen mỗi ngày đều xem báo, sau khi thấy những hình ảnh này liền xé nát tờ báo tại chỗ, khi cầm lấy điện thoại định bấm số thì lại đặt xuống. Sau một lúc cân nhắc, vẻ giận dữ trên mặt Hác Nam biến mất, nhưng mà vẫn âm trầm như trước. Lúc trước khi Cổ Tuệ Tuệ nhập thường vụ, Hác Nam cũng không ủng hộ tích cực. Bây giờ đống hình ảnh này xuất hiện theo hình thức phụ san, có thể nói là đã rất nể tình rồi. Kết hợp với tình thế trước mắt, Hác Nam không thể không thận trọng suy xét một số vấn đề.

Hác Nam nhanh chóng đem cơn tức giận chuyển sang bộ máy Lưu Tuyền, đi ra nói với Na Mẫn:

- Chuẩn bị xe.

- Ngài muốn đi đâu?

Na Mẫn cẩn thận hỏi một câu, trên khuôn mặt uy nghiêm của Hác Nam vẫn còn giận dữ, lạnh lùng nói:

- Lưu Tuyền.

Sáng sớm nay khi thấy tờ báo này Na Mẫn đã định tháo bỏ phụ san này, thế nhưng ngẫm lại lại không làm như vậy, mặc dù có giao tình với Chu Cao Minh nhưng còn chưa tới mức thân thiết, ngăn cản tai họa cho hắn không đáng.

……

Sự yên lặng như ngày thường trong nhà Trần gia ở Bắc Kinh đã không còn, trời vừa mới qua trưa, Dương Phàm hiếm khi được ở cùng con cái giờ đang nổi loạn cùng với hai con ở trong sân.

Trương Tư Tề vẫn rụt rè như ngày thường, không hề gia nhập vào trong đó mà khoanh tay đứng trên cầu thang nhìn cảnh đó, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, hưởng thụ những tiếng cười khanh khách của hai đứa con.

Ha ha, đường đường là phó bí thư tỉnh ủy, giờ phút này lại đang biến thành một con ngựa lớn để hai đứa con thay phiên nhau cưỡi. Trương Tư Tề có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm của Dương Phàm với con cái, gần như mỗi một lần trở về, Dương Phàm đều dành thời gian để chơi đùa cùng bọn nhỏ, mà mỗi một lần đó thì đứa bé nào cũng rất vui vẻ.

Cuối cùng thì Dương Lệ Ảnh cũng xuất hiện đưa hai đứa bé đi nhà trẻ, lúc này Dương Phàm mới được giải phóng. Trước khi đi con gái còn thơm yêu vài cái lên má của bố, dùng phương thức nguyên thủy nhất để biểu đạt tình cảm với Dương Phàm.

Tiễn đưa bọn trẻ xong, Dương Phàm tiếp nhận chén trà Trương Tư Tề đưa qua, sau khi uống một ngụm cười nói:

- Anh có thể phải làm ở tỉnh Giang Nam vài năm.
Dương Phàm hỏi lại khiến cho sắc mặt Trần Chính Hòa lộ vẻ trang trọng, thở dài một tiếng lắc đầu nói:

- Đúng vậy, đã đến lúc phải làm cái gì đó rồi. Bước tiếp theo con định làm thế nào?

- Trọng điểm là rửa sạch các án tồn đọng mà dân cáo quan ở cục tiếp dân!

Dương Phàm khi nói ra lời này thì trên mặt mang theo vẻ chăm chú, trên mặt Trần Chính Hòa lộ vẻ mặt không thể tin nổi, miệng há một hồi lâu mới hạ giọng nói:

- Tin tức này tiểu tử ngươi có từ đâu?

- Cái gì mà tới từ đâu?

Dương Phàm ngây ra một lúc, theo bản năng hỏi lại một câu. Trần Chính Hòa thấy hắn không giống giả bộ, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười hài lòng, tiến lên vỗ vỗ vai Dương Phàm nói:

- Trò giỏi hơn thầy! Bố tự hào vì con!

(Nguyên văn: "thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam" tức là màu xanh sinh ra từ màu lam mà còn hơn cả màu lam, ngắn gọn là, không hề thua kém, con giỏi hơn cha)

Công việc của Trần Chính Hòa nhiều, hai cha con nói chuyện một tiếng liền giải tán, Trần Chính Hòa vội vàng đi ra cửa. Dương Phàm trước tiên đưa Trương Tư Tề đi thăm Trương đại tướng, sau đó mới thăm Trần lão gia tử.

Hai vợ chồng đến khiến cho vẻ mặt bình tĩnh của Trần lão gia tử lộ ra nụ cười mà đã lâu không thấy, được hai vợ chồng đẩy xe lăn đi tản bộ trong sân giống như mọi lần. Vừa đi ông cụ vừa hỏi:

- Chính Hòa nói chuyện gì với cháu?

Dương Phàm kể lại đại khái cuộc nói chuyện giữa hai cha con, chỉ có điều lược bỏ mấy phần khen ngợi của Trần Chính Hòa. Sau khi ông cụ nghe xong hồi lâu vẫn không nói lời nào, cuối cùng thốt ra một câu:

- Cảm tạ lão Chu đã vì gia đình tôi bồi dưỡng ra thiên lý câu! Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau nhanh hơn, mạnh hơn thế hệ trước!