Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 643 :

Ngày đăng: 04:38 20/04/20


Suy nghĩ của mỗi người đều là không giống nhau, suy nghĩ phát triển của mỗi người cũng là khác nhau. Nếu muốn dựa theo suy nghĩ của mình mà triển khai công việc, như vậy đấu tranh để lấy được quyền lên tiếng cũng là tất nhiên. Nếu không chắc chắn khắp nơi sẽ có cản trở. Điểm này Dương Phàm trường kỳ ngồi trên vị trí lãnh đạo hiểu rất rõ.

Mặc dù hiểu rõ Trần Chính Hòa nói đúng, nhưng Dương Phàm vẫn cười nói:

- Về lý thì là như vậy. Nhưng con dùng người đầu tiên là phải có tài, một người trung thành mà tài trí bình thường dùng có lẽ yên tâm. Nhưng tụ tập một đám người có đầu óc bình thường thì không làm được việc gì.

- Trong chốn quan trường người có chút thành tựu thì ai lại có đầu óc bình thường cơ chứ? Sở trường của mỗi người đều không giống nhau. Quan trọng là xem con dùng người như thế nào, đặt ở một vị trí thích hợp sẽ làm được việc, đặt ở vị trí không thích hợp sẽ là chuyện xấu. Mã Tắc là người tào sao? Nhưng đặt ở vị trí tham mưu thì đó là nhân tài. Gia Cát Lượng nam chinh bắc chiến không phải lấy sách lược của Mã Tắc làm trung tâm sao? Nhưng nếu để ở nơi khác thì sao? Đó chính là bị Tư Mã Ý không coi ra gì. Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói cái gì mà làm theo di ngôn của vua trước, Gia Cát Lượng đánh giá Mã Tắc quá cao nên mới thất bại.

Hai bố con nói chuyện khá vui vẻ, hai người phụ nữ bưng hai món ăn khuya lên. Thấy thời gian không còn sớm, hai người nhìn nhau dừng nói chuyện.

...

Mặc dù còn không có chính thức nhận chức nhưng chỗ ở của Chúc Đông Phong tại Bắc Kinh đã được tăng cấp độ bảo vệ. Xe Audi của Dương Phàm bị chặn ở bên ngoài, võ cảnh ở cửa rất không khách khí đưa tay ra nói:

- Chứng minh thư.

- Ha ha, tôi đến thăm lão lãnh đạo mà.

Dương Phàm cười cười móc chứng minh ra. Lúc này trên bậc thang xuất hiện Chúc Vũ Hàm đang khoanh tay đứng cửa cười trộm.

Dương Phàm nhìn tới ra hiệu cho nàng giải thích một chút. Chúc Vũ Hàm cười cười lắc đầu đưa tay chỉ chỉ lên lầu tỏ vẻ không thể có sự đặc biệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Rất rõ ràng đây là Chúc Vũ Hàm cố ý, Dương Phàm nghĩ mấy ngày này đúng là đã không để ý đến Chúc Vũ Hàm. Dương Phàm không khỏi lộ ra vẻ xin xỏ, Chúc Vũ Hàm cười cười đã xuống nói:

- Để cho anh ta vào đi.

- Sao em lại tìm tới đây?

Chúc Vũ Hàm cười nói, trong mắt đầy vẻ chờ mong.

- Em đến thăm chị mà.

Dương Phàm rất phối hợp nói ra đáp án mà Chúc Vũ Hàm muốn. Điều này làm Chúc Vũ Hàm rất vui vẻ trong lòng, nhưng lại chu miệng lên nói:

- Ai biết đây là thật hay giả. Chị thấy em đến gặp bố thì đúng hơn.
- Cậu ta thích mặn hay nhạt?

- Chính Hòa làm nhiều năm ở Bắc Kinh, bây giờ có thể nói là vùng vẫy biển rộng, tiền đồ không thể đoán trước. Trần gia có hai bố con cậu không biết làm cho bao nhiêu người đỏ mắt.

Chúc Đông Phong mới cảm thán một câu rồi quay đầu lại nhìn về phía phòng bếp.

Nói thật ra Dương Phàm đúng là không biết nên nói chuyện như thế nào với Chúc Đông Phong, đầu suy nghĩ thật nhanh mà nói:

- Nhìn nhà khác đỏ mắt, nhưng đâu biết khó khăn trong đó.

Chúc Đông Phong cũng rất đồng cảm thở dài nói:

- Đúng thế, không đi đường thì không thể cảm nhận khó khăn trong đó. Ngày hôm qua tôi gọi điện nói chuyện với Hác Nam. Hác Nam nhắc đến gần đây cậu nhằm vào công tác tiếp dân, mỗi lần đi xuống đều làm náo động. Ha ha không ngờ cậu cũng có ánh mắt chiến lược như vậy.

Chúc Đông Phong thoạt nhìn rất cao hứng. Trước kia khi nhìn Dương Phàm thì Chúc Đông Phong hiếm khi có vẻ mặt tốt, hôm nay vừa mở miệng nói đã là khích lệ, điều này rất hiếm thấy. Chúc Vũ Hàm ở bên cạnh nghe thấy không cao hứng mà lại nhíu mày. Chúc Vũ Hàm đi đến bên cạnh Dương Phàm, khẽ ho khan một tiếng.

Chúc Đông Phong oán trách nhìn con gái mà nói:

- Con bé này sao lại nhìn bố với ánh mắt như vậy. Lúc này Dương Phàm nhằm vào công tác tiếp dân ở tỉnh Giang Nam, có thể nói là nhất trí cao độ với trung ương. Ngày hôm qua bố đã xem một bản dự thảo, một phóng viên Tân Hoa Xã xuống Giang Nam mà viết. Viết chính là tỉnh Giang Nam đánh mạnh vào công tác tiếp dân, thủ trưởng thấy rất vui mừng, đánh giá rất cao.

Chúc Vũ Hàm cười cười không nói gì. Vừa nãy Chúc Vũ Hàm là nhắc nhở Dương Phàm một chút, đừng bị ông lão bán đứng lấy tiền còn không biết.

Nói với Chúc Vũ Hàm xong, Chúc Đông Phong quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:

- Cậu nghĩ như thế nào mà nhằm vào công tác tiếp dân?

Chúc Vũ Hàm yên tâm cười cười xoay người rời đi. Chúc Đông Phong nhìn Chúc Vũ Hàm với ánh mắt muốn ăn thịt. Dương Phàm trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ngài cũng làm từ cơ tầng mà lên, hẳn là cảm nhận được quần chúng nhân dân nước ta luôn sợ hãi quan chức. Nói cách khác, so sánh với các quốc gia phương Tây, tinh lực chủ yếu của quan chức Trung Quốc không đặt lên người quần chúng nhân dân. Căn cơ của Đảng là gì chứ?