Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Convert)

Chương 115 : Khí Giới Luyện Tập (canh Hai)

Ngày đăng: 09:23 08/08/20

Chu Văn cảm thấy bản thân một mực ở ktx chơi game, thế nhưng thực lực lại vẫn cứ không ngừng mạnh lên, không khỏi có chút quá khiến người chú ý, cho nên định ra ngoài hoạt động một chút, để người khác biết, hắn cũng nỗ lực tu hành.
Dạo qua một vòng sân tập, vốn Chu Văn muốn chọn một cái sân huấn luyện lực lượng bình thường, luyện chút lực chân, hai tay dư ra còn có thể tiếp tục chơi game.
Thế nhưng nào biết, sân tập lại đông nghẹt, Chu Văn tìm hồi lâu, mới phát hiện cái sân này trống.
Trước đó hắn chưa từng tiếp xúc với sân bắn bóng, nhìn kỹ thuật trên màn hình, mới biết máy này hoạt động thế nào.
Máy bắn bóng ở đây không khác với máy bắn bóng để luyện bóng cháy là mấy. từ trong báy bắn ra các trái bóng, người tập sẽ đi đập các trái bóng đó.
Có có điều, máy bắn bóng này có thể biến hướng trên dưới, thậm chí một lần bắn nhiều bóng, có chút khác với luyện bóng chày bình thường.
Trên kệ có rất nhiều loại binh khí, từ côn, đao, thương, kiếm, bổng, roi… tất cả đều là cao su.
Chu Văn tiện tay cầm một thanh gậy ngắn, sau đó khởi động máy bắn bóng, hắn cũng lười đi chỉnh độ khó, chỉ trực tiếp ấn nút khởi động.
Một quả bóng bắn ra, tựa như đạn pháo bay tới. Chu Văn căn đúng khoảng cách, cầm gậy ngắn vung lên, nhẹ nhõm đánh bóng bay ra ngoài.
Rất nhanh, hắn phát hiện trò này đúng là đơn giản, hoàn toàn có thể một tay đập bóng, một tay còn lại cầm điện thoại chơi game.
- Rèn luyện chút như vậy cũng không tệ a.
Chu Văn vừa chơi game vừa đánh bóng, căn bản còn không cần dùng mắt để nhìn bóng. Thính lực mà Đế Thính cho hắn, đủ để hắn có thể dùng thính lực để xác định bóng bay tới đâu.
Hơn nữa, Chu Văn lại phát hiện, luyện tập như vậy, rất có ích cho thính lực của hắn.
Không ít Dị Lĩnh vực có tác dụng ảnh hưởng tới thị lực, có đôi không thể dùng thị lực để chiến đấu. Vốn hắn chỉ định luyện một chút, thế nhưng luyện một hồi, lại cảm thấy chỗ tốt cực lớn.
Ngay lúc này, Phong Thu Nhạn tới sân luyện tập.
Phong Thu Nhạn cầm đao vào sân, thấy Chu Văn vừa chơi bóng vừa cầm điện thoại, không khỏi khẽ nhíu mày.
Lại nhìn thoáng qua quỹ tích cùng tốc độ bắn bóng, liền biết đây là cấp thấp nhất, đừng nói là học viên Tịch Dương học viện, coi như một học sinh cấp ba, cũng có thể đánh trúng bóng.
Theo Phong Thu Nhạn, Chu Văn luyện tập như vậy, thực sự vũ nhục hai chữ luyện tập.
Cho nên Phong Thu Nhạn quyết định đá Chu Văn ra khỏi sân, so với để Chu Văn lãng phí tài nguyên, còn không bằng để Phong Thu Nhạn hắn luyện thêm một hồi.
Đương nhiên, Phong Thu Nhạn cũng coi thường chuyện đuổi người, cũng không nguyện ý lải nhải với Chu Văn.
Phong Thu Nhạn tự có phướng pháp làm việc của bản thân.
Cầm đao luyện tập tới gần Chu Văn, Phong Thu Nhạn đứng bên yên tĩnh, không có bất cứ động tác nào, con mắt nhìn chằm chằm vào máy bắn bóng.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, tương tự như chơi bóng rổ vậy, hắn chỉ cần cướp tất cả bóng, khiến Chu Văn không thể động tới bóng, như vậy Chu Văn tự nhiên sẽ cảm thấy không có ý nghĩa, sau đó sẽ tự biết đường mà rời đi.
Phong Thu Nhạn có tự tin cướp tất cả các bóng của Chu Văn, khiến Chu Văn không thể động tới một quả bóng.
Bành!
Một tiếng khí bạo sinh ra, một quả bóng bắn tới, dùng tốc đọ cao bay tới chỗ Chu Văn.
- Ngay lúc này.
Phong Thu Nhạn hơi động lòng, đao trong tay liền muốn vung ra.
Hắn tự tin, chỉ cần hắn vung đao, như vậy sẽ không còn chuyện gì cho Chu Văn nữa, tốc độ xuất đao của hắn, không phải học viên bình thường có thể địch nổi, coi như Chu Văn có xuất thủ trước, nhưng Phong Thu Nhạn vẫn nắm chắc đi sau mà tới trước.
Thế nhưng Phong Thu Nhạn vừa giơ đao lên, muốn vung đao, tay lại đột nhiên sững lại, cuối cùng không thể hoàn thành động tác vung đao, trơ mắt nhìn Chu Văn dùng gậy ngắn đánh bóng bay ra ngoài.
- Trùng hợp sao?
Phong Thu Nhạn nhíu mày nhìn Chu Văn, thấy đối phương vẫn quay lưng với bản thân, lại một tay cầm gậy, một tay cầm điện thoại chơi game.
Thế nhưng nháy mắt Phong Thu Nhạn muốn xuất thủ vừa rồi, đã thấy vị trí của Chu Văn chắn hết con đường của hắn, khiến hắn căn bản không có cơ hội xuất đao.
Tựa như đoạt bóng trong bóng rổ vậy, Chu Văn đứng ở điểm rơi, những người khác, dù có thể nhảy cao hơn hắn, nhưng vị trí không thích hợp, lại khó có thể cướp bóng.
Vị trí vừa rồi của Chu Văn, khiến Phong Thu Nhạn cảm thấy như vậy, khiến hắn căn bản không có cơ hội xuất đao.
“Hẳn là trùng hợp a”
Phong Thu Nhạn thầm nghĩ, tầm mắt lại lần nữa tập trung vào máy bắn bóng.
Máy bắn bóng này có tới ba mươi sáu lỗ bắn bóng, chia làm sáu hàng, mỗi hàng chiếm hai mươi mét dài, mỗi lỗ bắn bóng có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ, bóng bắn ra cũng có đủ các loại quỹ tích khác nhau.
Bởi hiện tại đang đặt độ khó thấp nhất, cho nên mỗi lần chỉ bắn ra một quả bóng, thế nhưng vị trí bóng xuất hiện cùng hướng đi đều không cố định.
Phong Thu Nhạn tập trung tinh thần, chuẩn bị muốn tranh vị trí bóng rơi trước Vân Dương, để Chu Văn nếm thử mùi vị đánh không được bóng.
Bành!
Lại một quả bóng bay ra ngoài, Phong Thu Nhạn nhìn trúng vị trí, thế nhưng đang muốn xông tới, đã thấy Chu Văn đứng ngay nơi đó, hắn bước lên một bước, lại chậm nửa nhịp, coi như tiến lên, cũng đã mất vị trí tốt nhất, tựa như lúc nãy, không có khả năng giành được bóng của Chu Văn.
“Ngươi đã muốn nơi, vậy ta liền nghiêm túc chơi với ngươi.”
Phong Thu Nhạn nghĩ rằng, Chu Văn đang so kè với hắn.
Mà thái độ vừa đánh bóng vừa chơi game của Chu Văn, rõ ràng không để hắn vào trong mắt, điều này khiến Phong Thu Nhạn có chút nổi nóng.
Chu Văn lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe được tiếng người xuất hiện ở bên cạnh, nhưng không biết người này lại là Phong Thu Nhạn, cũng không biết Phong Thu Nhạn muốn đuổi hắn đi, còn tưởng sân này có thể dùng cho nhiều người tập, cho nên cũng không để trong lòng, chẳng qua chỉ cùng thính lực cùng cảm giác để đánh bóng ra ngoài.
Phong Thu Nhạn gia nhập, theo Chu Văn cũng là một loại luyện tập.
Tiếp tục cày Huyệt Ma kiến, ở nơi công cộng, bình thường Chu Văn chỉ cày phó bản này.
Lại một quả bóng bắn ra ngoài, Phong Thu Nhạn đã chuẩn bị mười hai phần tập trung, thế nhưng hắn vừa cất bước, lại phát hiện Chu Văn đã bước trước hắn một bước, đạt chân tới bị trí điểm rơi tốt nhất.
Bành!
Bóng lại bị Chu Văn đánh bay ra ngoài, liên tục ba quả bóng, Phong Thu Nhạn còn chả có cơ hội đụng bóng, thậm chí một lần vung đao hoàn chỉnh cũng không có.