Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Convert)
Chương 118 : Thỉnh Ngươi Cho Ta Huấn Luyện Viên (canh Năm Cầu Đặt Mua Cầu Nguyệt Phiếu)
Ngày đăng: 09:23 08/08/20
An Tĩnh ôm con gấu nhỏ nằm trên giường, như cùng gấu nhỏ nói chuyện:
- Ta thật sự không muốn làm thương tổn hắn, ta chỉ muốn chứng minh bản thân cho ông ngoại biết, lựa chọn ban đầu của mụ mụ là đúng, cho mọi người biết ta ưu tú nhất, so với thiên tài trong miệng ông ngoại ưu tú hơn thôi. Ta biết Chu Văn vô tội nhưng ngoài cách đánh bại hắn ta không có biện pháp khác, ta không cố ý đả kích hắn.
- Gấu nhỏ, ngươi nói xem làm thế nào để hắn tỉnh lại?
An Tĩnh dừng một chút, nói tiếp:
- Ta cũng không quan tâm hắn, nếu hắn không tấn thăng Truyền lỳ thì đánh bại hắn không còn ý nghĩa nữa. Ta muốn đánh bại hắn lúc hắn mạnh nhất, kiêu ngạo nhất., lúc đó ta sẽ cho mọi người biết ai mới là ưu tú nhất.
Chu Văn nghe đến đó không muốn nghe tiếp, thu hồi vòng tai Đế Thính.
Hắn hiện tại cũng biết lý do gì mà An Tĩnh nhắm vào hắn, thực sự không phải vì Chu Lăng Phong kết hợp cùng Âu Dương Lam, không phải đơn thuần vì cái danh ngạch thể chất đặc thù kìa.
Có điều Chu Văn không quan tâm An Tĩnh lắm, hắn chỉ mong từ nay về sau cô ả không làm phiền hắn là được, hai người nước sông không phạm nước giếng.
Hiện tại Chu Văn chỉ muốn yên lặng chơi game, những chuyện khác càng ít càng tốt.
Như thường ngày hắn đảo qua hết các BOSS của Phó bản nhỏ một lần, đảo đến lần thứ hai thì tiếng chuông cửa vang lên.
Chu Văn mở cửa thấy Lý Huyền lâu ngày không gặp tới.
Lý Huyền đắc ý, vừa vào cửa vỗ bả vai Chu Văn nói:
- Tiểu quỷ, về sau trong học viện có ta bảo kê ngươi, ai khi dễ báo tên ta, ta liền cho hắn biết tay.
- Ngươi có phải bị bệnh không?
Chu Văn mở tay Lý Huyền ngồi xuống ghế salon, rót cho mình một ly bổ huyết trà rồi chậm rãi uống.
Lý Huyền đương đương đắc ý bên cạnh Chu Văn ngồi xuống, ôm bả vai hắn, đè nén nội tâm đang hưng phấn, thấp giọng nói:
- Lão Chu, hôm qua ta cuối cùng thành công lên cấp Truyền kỳ, ngươi đoán xem Truyền kỳ mệnh cách ca ca là gì?
- Không đoán, không hứng thú.
Chu Văn nhâm nhi bổ huyết trà nói.
Lý Huyền lại hưng phấn nói:
- Chắc chắn ngươi cũng không đoán được, ca ca không ngại nói cho ngươi, Truyền kỳ mệnh cách của ta gọi là Bất Hủ chiến thần, ngầu không? Nghe tên đã biết mệnh cách này trâu bò, vô địch rồi. Những tên như Dương Liệt kia, ta đứng đấy không hoàn thù mặc hắn đánh thoải mái chẳng lay động được ta.
Lý Huyền hưng phấn nhảy lên ghế salon, trong ánh mắt mang theo sự khinh thường, bày ra cái thế ngạo thi quần hùng, vô địch thiên hạ.
Nhưng hắn vừa nói xong liền bị linh dương đang nằm trên ghế salon đạp xuống.
Bành!
Linh dương đã coi ghế sô pha là giường của nó, Lý Huyền dám đeo giày trên giường nó nhảy nhót nó làm sao chịu được.
Lý Huyền bị linh dương đạp xuống đất, xương ngực vỡ nát, trong miệng máu tươi không ngừng trào ra.
- Nó không phải là linh dương sao?
Lý Huyền nằm co gắp trên mặt đất, kinh hãi nhìn kinh dương, trên mặt không thể mọi chuyện diễn ra.
Lý Huyền vẫn tưởng linh dương là biến dị động vật trên sườn núi Lão Quân, nhưng sau cú đạp kia làm cho hắn biết đây chẳng những là một đầu Dị thứ nguyên sinh vật, mà là đầu Dị thứ nguyên sinh vật cao cấp.
Mệnh cách của hắn là Bất Hủ chiến thần, gia trì thân thể cực lớn, có thể nói đây là Bất tử bất diệt Bá thể có lẽ hơi quá, nhưng đối với Truyền kỳ cấp binh thường mà nói đả thương hắn không phải là chuyện dế dàng.
Linh dương tùy ý đạp hắn như vậy mà khiến hắn trọng thương, cái này đã vượt qua phạm trù Truyền kỳ, tám chín phần là cấp độ Sử thi.
- Để ta đưa ngươi đến bệnh viện.
Chu Văn giật nảy mình, con linh dương này một mực ở chỗ hắn đuổi mãi không đi, lại ăn cơm chùa, nhưng may mắn chưa có làm thương tổn hắn.
Hiện tại một đạp làm Lý Huyền trọng thương làm Chu Văn xác nhận suy đoán lúc trước linh dương này thực sự khủng bố.
- Không cần, vết thương này với ta không tính là gì, mệnh cách Bất Hủ chiến thần cũng không phải đùa?
Lý Huyền lắc đầu, miến cưỡng đứng lên.
Bắt đầu Lý Huyền chịu thống khổ to lớn, hô hấp khó khăn, vẻ mặt tái nhợt đáng sợ.
Lý Huyền hít thở vài hơi thật sâu, vẻ mặt dần chuyển biến tốt một chút, ngực bị đạp thương dần dần khôi phục.
- Mệnh cách Bất Hủ chiến thần có năng lực khôi phục mạnh mẽ, chỉ cần một hơi còn thở, còn chưa chết, thương thể sẽ chậm rãi khôi phục.
Lý Huyền không quên chém gió về mệnh cách của mình.
- Mệnh cách này thật lợi hại.
Chu Văn kinh ngạc, đây quả thực là bảo mệnh thần kỹ.
- Cái gì Xử nam chiến thần.. Là Bất Hủ chiến thần..Khụ khụ..
Lý Huyền kích động, khẽ động nội thương, lại ho ra không ít máu.
- Xem ra bản thân ngươi cũng không có khôi phục nhanh lắm, tốt hơn hết ta vẫn dẫn ngươi đi bệnh viện.
Chu Văn vịn Lý Huyền ra ngoài.
Ban đầu Lý Huyền định nói không cần, nhưng nhìn thoáng qua thấy linh dương đang nhìn chắm chằm hắn, lập tức giật hết cả mình, sởn gai ốc, lập tức rụt cỏ ra khỏi ký túc xá.
- Chuyện gì vậy? Nó không phải Biến dị động vật trên núi Lão Quân sao?
Ra khỏi lầu nhỏ, Lý Huyền mới thấp giọng hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, nó nhất quyết theo ta, hôm nay mới là lần đầu nó đả thương người.
Chu Văn nói thật.
- Được rồi coi như ta đen. Bệnh viện không cần đi nữa, ra chỗ khác ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.
Lý Huyền phiền muộn nói.
- Thương thể của ngươi thật không sao chứ?
Chu Văn hỏi.
- Chỉ là vết thương da thịt, không ảnh hưởng tới nội tạng, coi như không đi bệnh viện mấy ngày cũng có thể khỏi, ngược lại đi bệnh viện lại phiền phức, có điều lần sau ngươi phải cẩn thận con linh dương đó, không khéo có ngày bị nó đạp chết đấy.
Lý Huyền nói.
Hai người ngồi trên ghế dài, sắc mặt Lý Huyền hiện tại đã khá hơn, xem ra lúc trước hắn không có nói khoác, Bất Hủ chiến thần mệnh cách xác thực lợi hại.
- Nếu có bảo mệnh mệnh cách giống Lý Huyền cũng không tệ.
Chu Văn thầm nghĩ trong lòng.
- Kì thi lần thứ nhất sắp tới, ngươi chuẩn bị như thế nào?
Lý Huyền ngồi trên ghế dài thở hổn hển, lúc này mới hỏi.
- Chuẩn bị cái gì?
Chu Văn biết mỗi tháng có kỳ thi nhưng không biết phải chuẩn bị như thế nào.
Lý Huyền liếc mắt Chu Văn nói:
- Ngươi vẫn chưa xem nội dung đề thi chung?
- Không có, không phải vẫn chưa ban bố sao?
Chu Văn khẽ lắc đầu.
Lý Huyền hét lên:
- Ngươi đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ chơi game. Hằng năm nội dung đề thi chung lần thứ nhất đều giống nhau, hết thảy có bốn mục trong cuộc thi. Moi tiền xu trong chảo dầu, vượt qua cầu giấy, nâng thạch đỉnh cùng khí thôn sơn hà, bốn cái hạng mục này, ít nhất phải qua hai cái hạng mục mới tính hợp cách, nếu có ba cái hạng mục đều ngủm, vậy ngươi biết rồi đấy.
- Ta thật sự không muốn làm thương tổn hắn, ta chỉ muốn chứng minh bản thân cho ông ngoại biết, lựa chọn ban đầu của mụ mụ là đúng, cho mọi người biết ta ưu tú nhất, so với thiên tài trong miệng ông ngoại ưu tú hơn thôi. Ta biết Chu Văn vô tội nhưng ngoài cách đánh bại hắn ta không có biện pháp khác, ta không cố ý đả kích hắn.
- Gấu nhỏ, ngươi nói xem làm thế nào để hắn tỉnh lại?
An Tĩnh dừng một chút, nói tiếp:
- Ta cũng không quan tâm hắn, nếu hắn không tấn thăng Truyền lỳ thì đánh bại hắn không còn ý nghĩa nữa. Ta muốn đánh bại hắn lúc hắn mạnh nhất, kiêu ngạo nhất., lúc đó ta sẽ cho mọi người biết ai mới là ưu tú nhất.
Chu Văn nghe đến đó không muốn nghe tiếp, thu hồi vòng tai Đế Thính.
Hắn hiện tại cũng biết lý do gì mà An Tĩnh nhắm vào hắn, thực sự không phải vì Chu Lăng Phong kết hợp cùng Âu Dương Lam, không phải đơn thuần vì cái danh ngạch thể chất đặc thù kìa.
Có điều Chu Văn không quan tâm An Tĩnh lắm, hắn chỉ mong từ nay về sau cô ả không làm phiền hắn là được, hai người nước sông không phạm nước giếng.
Hiện tại Chu Văn chỉ muốn yên lặng chơi game, những chuyện khác càng ít càng tốt.
Như thường ngày hắn đảo qua hết các BOSS của Phó bản nhỏ một lần, đảo đến lần thứ hai thì tiếng chuông cửa vang lên.
Chu Văn mở cửa thấy Lý Huyền lâu ngày không gặp tới.
Lý Huyền đắc ý, vừa vào cửa vỗ bả vai Chu Văn nói:
- Tiểu quỷ, về sau trong học viện có ta bảo kê ngươi, ai khi dễ báo tên ta, ta liền cho hắn biết tay.
- Ngươi có phải bị bệnh không?
Chu Văn mở tay Lý Huyền ngồi xuống ghế salon, rót cho mình một ly bổ huyết trà rồi chậm rãi uống.
Lý Huyền đương đương đắc ý bên cạnh Chu Văn ngồi xuống, ôm bả vai hắn, đè nén nội tâm đang hưng phấn, thấp giọng nói:
- Lão Chu, hôm qua ta cuối cùng thành công lên cấp Truyền kỳ, ngươi đoán xem Truyền kỳ mệnh cách ca ca là gì?
- Không đoán, không hứng thú.
Chu Văn nhâm nhi bổ huyết trà nói.
Lý Huyền lại hưng phấn nói:
- Chắc chắn ngươi cũng không đoán được, ca ca không ngại nói cho ngươi, Truyền kỳ mệnh cách của ta gọi là Bất Hủ chiến thần, ngầu không? Nghe tên đã biết mệnh cách này trâu bò, vô địch rồi. Những tên như Dương Liệt kia, ta đứng đấy không hoàn thù mặc hắn đánh thoải mái chẳng lay động được ta.
Lý Huyền hưng phấn nhảy lên ghế salon, trong ánh mắt mang theo sự khinh thường, bày ra cái thế ngạo thi quần hùng, vô địch thiên hạ.
Nhưng hắn vừa nói xong liền bị linh dương đang nằm trên ghế salon đạp xuống.
Bành!
Linh dương đã coi ghế sô pha là giường của nó, Lý Huyền dám đeo giày trên giường nó nhảy nhót nó làm sao chịu được.
Lý Huyền bị linh dương đạp xuống đất, xương ngực vỡ nát, trong miệng máu tươi không ngừng trào ra.
- Nó không phải là linh dương sao?
Lý Huyền nằm co gắp trên mặt đất, kinh hãi nhìn kinh dương, trên mặt không thể mọi chuyện diễn ra.
Lý Huyền vẫn tưởng linh dương là biến dị động vật trên sườn núi Lão Quân, nhưng sau cú đạp kia làm cho hắn biết đây chẳng những là một đầu Dị thứ nguyên sinh vật, mà là đầu Dị thứ nguyên sinh vật cao cấp.
Mệnh cách của hắn là Bất Hủ chiến thần, gia trì thân thể cực lớn, có thể nói đây là Bất tử bất diệt Bá thể có lẽ hơi quá, nhưng đối với Truyền kỳ cấp binh thường mà nói đả thương hắn không phải là chuyện dế dàng.
Linh dương tùy ý đạp hắn như vậy mà khiến hắn trọng thương, cái này đã vượt qua phạm trù Truyền kỳ, tám chín phần là cấp độ Sử thi.
- Để ta đưa ngươi đến bệnh viện.
Chu Văn giật nảy mình, con linh dương này một mực ở chỗ hắn đuổi mãi không đi, lại ăn cơm chùa, nhưng may mắn chưa có làm thương tổn hắn.
Hiện tại một đạp làm Lý Huyền trọng thương làm Chu Văn xác nhận suy đoán lúc trước linh dương này thực sự khủng bố.
- Không cần, vết thương này với ta không tính là gì, mệnh cách Bất Hủ chiến thần cũng không phải đùa?
Lý Huyền lắc đầu, miến cưỡng đứng lên.
Bắt đầu Lý Huyền chịu thống khổ to lớn, hô hấp khó khăn, vẻ mặt tái nhợt đáng sợ.
Lý Huyền hít thở vài hơi thật sâu, vẻ mặt dần chuyển biến tốt một chút, ngực bị đạp thương dần dần khôi phục.
- Mệnh cách Bất Hủ chiến thần có năng lực khôi phục mạnh mẽ, chỉ cần một hơi còn thở, còn chưa chết, thương thể sẽ chậm rãi khôi phục.
Lý Huyền không quên chém gió về mệnh cách của mình.
- Mệnh cách này thật lợi hại.
Chu Văn kinh ngạc, đây quả thực là bảo mệnh thần kỹ.
- Cái gì Xử nam chiến thần.. Là Bất Hủ chiến thần..Khụ khụ..
Lý Huyền kích động, khẽ động nội thương, lại ho ra không ít máu.
- Xem ra bản thân ngươi cũng không có khôi phục nhanh lắm, tốt hơn hết ta vẫn dẫn ngươi đi bệnh viện.
Chu Văn vịn Lý Huyền ra ngoài.
Ban đầu Lý Huyền định nói không cần, nhưng nhìn thoáng qua thấy linh dương đang nhìn chắm chằm hắn, lập tức giật hết cả mình, sởn gai ốc, lập tức rụt cỏ ra khỏi ký túc xá.
- Chuyện gì vậy? Nó không phải Biến dị động vật trên núi Lão Quân sao?
Ra khỏi lầu nhỏ, Lý Huyền mới thấp giọng hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, nó nhất quyết theo ta, hôm nay mới là lần đầu nó đả thương người.
Chu Văn nói thật.
- Được rồi coi như ta đen. Bệnh viện không cần đi nữa, ra chỗ khác ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.
Lý Huyền phiền muộn nói.
- Thương thể của ngươi thật không sao chứ?
Chu Văn hỏi.
- Chỉ là vết thương da thịt, không ảnh hưởng tới nội tạng, coi như không đi bệnh viện mấy ngày cũng có thể khỏi, ngược lại đi bệnh viện lại phiền phức, có điều lần sau ngươi phải cẩn thận con linh dương đó, không khéo có ngày bị nó đạp chết đấy.
Lý Huyền nói.
Hai người ngồi trên ghế dài, sắc mặt Lý Huyền hiện tại đã khá hơn, xem ra lúc trước hắn không có nói khoác, Bất Hủ chiến thần mệnh cách xác thực lợi hại.
- Nếu có bảo mệnh mệnh cách giống Lý Huyền cũng không tệ.
Chu Văn thầm nghĩ trong lòng.
- Kì thi lần thứ nhất sắp tới, ngươi chuẩn bị như thế nào?
Lý Huyền ngồi trên ghế dài thở hổn hển, lúc này mới hỏi.
- Chuẩn bị cái gì?
Chu Văn biết mỗi tháng có kỳ thi nhưng không biết phải chuẩn bị như thế nào.
Lý Huyền liếc mắt Chu Văn nói:
- Ngươi vẫn chưa xem nội dung đề thi chung?
- Không có, không phải vẫn chưa ban bố sao?
Chu Văn khẽ lắc đầu.
Lý Huyền hét lên:
- Ngươi đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ chơi game. Hằng năm nội dung đề thi chung lần thứ nhất đều giống nhau, hết thảy có bốn mục trong cuộc thi. Moi tiền xu trong chảo dầu, vượt qua cầu giấy, nâng thạch đỉnh cùng khí thôn sơn hà, bốn cái hạng mục này, ít nhất phải qua hai cái hạng mục mới tính hợp cách, nếu có ba cái hạng mục đều ngủm, vậy ngươi biết rồi đấy.