Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 98 :
Ngày đăng: 13:00 30/04/20
Edit: Đào Sindy
"Phụ thân, mẫu thân. " Ban Hằng đưa tiễn thái giám trong cung xong, vẻ mặt mờ mịt nói với người nhà: " Mấy ngày gần đây bệ hạ sao thế, tặng đồ nhà chúng ta liên tục, ngại đồ tốt nhiều quá sao?"
"Có lẽ là xem trọng thái y nhà chúng ta cho Tạ gia mượn?" Ban Hoài cũng nghĩ không ra so với nhi tử, ông đưa tấu chương tạ ơn Dung Hà viết cho Vân Khánh Đế, Vân Khánh Đế xem hết sổ mặc dù hơi động dung, nhưng không đến mức lộ ra cảm giác cảm động đến mức ông ấy không đè nén được, làm sao mới qua không đến hai ngày, liền không ngừng nhét đồ cho nhà họ?
"Quốc Công Gia, tiểu nhân nghe được. " Người hầu bên người Ban Hoài chạy chậm tiến đến: "Bệ hạ không chỉ ban thưởng đồ vật cho phủ chúng ta, ở phủ Thành An Hầu, ban thưởng cũng liên tục không ngừng, bên ngoài đều truyền tin rằng người nhà chúng ta lọt vào mắt xanh của bệ hạ đấy."
"Lúc nào thì nhà chúng ta được lọt vào mắt xanh vậy?" Ban Hoài phất tay để hạ nhân lui ra, trong lòng cảm thấy hơi bất an, khi trước mặc dù bệ hạ hậu đãi Ban gia, nhưng cũng không giống như bây giờ, ngày ngày tặng đồ cho nhà bọn họ, cứ như không kịp chờ đợi chứng minh với thế nhân, ông ấy đối tốt với người Ban gia bao nhiêu.
"Bệ hạ không coi trọng Tạ gia như vậy." Ban Hằng có chút do dự nói: " Làm sao có thể vì Tạ gia làm ra nhiều chuyện như vậy. Ta nghe nói Tạ gia xảy ra chuyện lớn đến thế, bệ hạ và Hoàng Hậu chỉ phái người hỏi qua hai lần, đến ban thưởng nhà bọn họ, còn không bằng một nửa nhà chúng ta đó."
"Tỷ, có phải lần trước tỷ tiến cung đã nói gì với bệ hạ, để ông ấy thêm tốt với Ban gia chúng ta không?" Ban Hằng quay đầu nhìn Ban Họa, mấy ngày gần đây tỷ hắn nhàn đến phát chán, nhìn tú nương trong nhà thêu đồ vật xinh đẹp, cũng không biết nghĩ như thế nào, vậy mà muốn học thêu thùa.
Học được vài ngày, miễn cưỡng biết được làm sao cầm châm, làm sao bện dây, nhưng mà thứ thêu ra không thể xem. Nếu không phải hôm nay hắn ngẫu nhiên gặp, còn không biết tỷ hắn nhàm chán như vậy.
"Ta cũng không nói gì. " Ngón trỏ trái của Ban Họa hơi đau, vốn không có tâm tư nghe Ban Hằng vừa nói gì, bây giờ nghe hắn hỏi, nàng sửng sốt một chút mới nói: " Không thì ta phái người sang bên Thành An Hầu hỏi một chút, có lẽ là chàng đã làm gì, bệ hạ mới dùng mắt khác đối đãi với ta."
" Cũng có khả năng. " Ban Hoài phụ họa gật đầu, quay đầu nhìn Âm thị vẫn không nói gì: "Phu nhân, ý của bà thế nào?"
Âm thị chậm rãi gật đầu: "Ừm, đi hỏi một chút cũng thỏa đáng."
Trong phủ Thành An Hầu, người thăm tặng lễ, thái giám trong cung đưa ban thưởng, lui tới nối liền không dứt, kém chút đạp gãy cánh cửa phủ Thành An Hầu. Những người này lúc Dung Hà bị thương chưa từng thăm viếng, Dung Hà không oán bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ tới, Dung Hà cũng sẽ không nhiệt tình chiêu đãi họ. Không ai cảm thấy Dung Hà làm như vậy không tốt, ngược lại đối với phẩm tính của Dung Hà càng thêm thổi phồng, cứ như y chính là Thánh Nhân của hiện tại.
Lúc hộ vệ Ban gia tới cửa, Dung Hà đang nói chuyện cùng môn khách Vương Khúc, nghe hạ nhân truyền báo, thì nói với Vương Khúc: " Chờ một lát."
Vương Khúc nhìn thấy bóng lưng Hầu Gia vội vàng rời đi, trong lòng hơi có chút lo nghĩ. Hắn thừa nhận Phúc Nhạc Quận Chúa là một nữ nhân rất tốt, nhưng thái độ Hầu Gia đối với Phúc Nhạc Quận Chúa, thực sự hơi quá. Quân tử thích chưng diện không có gì không đúng, nhưng lại không thể sa vào sắc đẹp.
Trong triều đình có người bất mãn, thế nhưng hiện tại bệ hạ tuỳ tiện không gặp đại thần, đại thần có chút gấp gáp dứt khoát tìm tới mấy người được Hoàng Đế sủng ái, hi vọng bọn họ có thể tiến cung chuyển lời.
Thế nhưng ai dám nhận lời?
Chuyện ngay cả Nhị Hoàng Tử còn không dám làm, bọn họ là những người làm triều thần, càng không dám nhúng tay. Hoàng thân quốc thích ngày xưa còn thích chơi bời lêu lổng nhao nhao trở về nhà, mặc cho ai tới cửa đều báo bệnh không gặp, thậm chí tự xưng cảm nắng, đả thương tâm mạch, cần tĩnh dưỡng.
Bị cảm nắng có liên quan đến tâm mạch sao?
Cái đó không quan trọng, quan trọng là... Bọn họ không đồng ý giúp đỡ.
Những hành vi của đám hoàng thân quốc thích này, để một số trọng thần buồn lòng. Ngày bình thường những người này ăn mỹ thực mặc hoa phục, thế nhưng khi chuyện quốc gia đại sự trước mặt, từng người không đồng ý nhận gánh trách nhiệm, nếu cả Đại Nghiệp đều là hạng người như vậy, bách tính thiên hạ còn có hi vọng gì?
Mấy vị đại thần lo lắng cho bách tính tụ lại một chỗ, nghĩ phương pháp tiến cung.
"Không bằng sai người tặng lễ đến trước mặt Vương Đức, tên thái giám này là thái giám tổng quản trước mặt bệ hạ, nhất định có thể nói chuyện ttrước mặt bệ hạ."
"Không ổn." Một quan viên phản bác nói: " Những thái giám này biết nhất chính là mượn gió bẻ măng, lúc này hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm. Huống chi trong tay ta và ngươi lại không giàu có, thì có thể đưa bao nhiêu đồ hắn để mắt chứ?"
Địa vị thái giám như Vương Đức, phú quý gì chưa từng gặp qua, đại nhân vật gì chưa tiếp xúc qua, chỉ sợ Vương Đức ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ.
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, khó nói chúng ta liền trơ mắt nhìn dân chúng khắp nơi chịu khổ sao?" Quan viên hơi trẻ tuổi nói: " Trữ Vương vốn không để tính mạng của dân chúng trong mắt, mấy tên gọi là khâm sai, đều là môn nhân của hắn ta, đi đến những nơi đó có thể làm cái gì?"
Các quan viên lập tức ủ rũ.
Đúng vậy, bất kể là bệ hạ, Nhị Hoàng Tử hay là người không để tính mạng bách tính trong mắt, chỉ khổ cho bách tính, sống trong nước sôi lửa bỏng, lại không ai có thể giải cứu bọn họ.