Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 102 :

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Edit: Đào Sindy



Ban Họa buông miệng ra, nhìn trên mu bàn tay Dung Hà có một loạt dấu răng, khẽ nói: " Nếu ta là heo, thì chàng là gì?"



"Ta chính là một con heo trung thành đi theo sau nàng..."



"Khụ khụ khụ!"



Ban Hằng cảm thấy mình không làm ra chút động tĩnh lộ sự hiện hữu rõ ràng thì hai người trong phòng đều không nhìn thấy hắn.



"Hằng đệ. " Ban Họa nhìn thấy Ban Hằng, khều Dung Hà ở bên cạnh, miễn cho y cản bên ngoài, che khuất tầm mắt của nàng.



"Tỷ, Dung Hầu Gia. " Ban Hằng đi vào cửa, chắp tay thi lễ với Dung Hà, mặc dù thái độ không tính qua loa, nhưng tuyệt đối không tính là nhiệt tình. Hắn cúi đầu nhìn Ban Họa nằm trên giường, quay đầu muốn nói vài lời, nhưng nhìn hốc mắt Dung Hà không có máu ứ đọng, lời nói lại bị hắn nuốt trở vào.



"Tỷ đỡ hơn chưa?" Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng chát, trên bàn gỗ cạnh bên để một cái chén không, cho thấy đã dùng thuốc.



Ban Hoạ ừ một tiếng, giọng mũi của nàng có chút nặng, khuôn mặt trắng bệch phối thêm hai mắt thật to, bộ dáng ủy khuất, tim Ban Hằng lập tức mềm nhũn ra. Hắn còn không rõ lắm chuyện xảy ra khuya ngày hôm trước, nhưng thấy thái độ hạ nhân Dung gia, tỷ hắn nhất định là giúp Dung Hà một đại ân.



"Phụ thân và mẫu thân đều rất lo lắng cho tỷ, nhưng họ cũng biết tính tình ổn trọng của Dung Hầu Gia, cho nên tỷ ở bên này dưỡng bệnh, bọn họ đều yên tâm." Nói đến đây, Ban Hằng quay đầu mắt nhìn Dung Hà, cười đến một mặt khách sáo.



Dung Hà nghe vậy cười khổ, lời này nghe là yên tâm, trên thực tế là đang cảnh cáo y.



Ban Họa cười ngượng ngùng: "Ta để nhị lão lo lắng."



"Không sao, trước khi ta ra cửa mẫu thân còn cố ý dặn dò, tỷ không cần nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh cho tốt. " Gương mặt Ban Hằng tự tại, hiển nhiên đã sớm ngờ tới Dung Hà sẽ có phản ứng này: "Dù sao mẫu thân nói, ta với tỷ cũng không có mấy khi bớt lo."



Ban Họa cảm thấy lời này không giống như đang khích lệ.



Dung Hà đứng bên cạnh hai tỷ đệ nhịn không được cười ra tiếng, thấy Ban Họa quay đầu nhìn y, một tay y nắm thành quyền đặt bên miệng ho nhẹ hai tiếng: "Thật có lỗi, ta..."



Ban Họa rộng lượng tha thứ nói: "Chàng muốn cười thì cứ việc cười đi, đừng để mình kìm nén."



Cuồi cùng Dung Hà không cười ra, y để hạ nhân dẫn Ban Hằng đi ăn điểm tâm. Sau khi mấy người Ban Hằng rời đi, y mới lần nữa cười ra tiếng.



Ban Họa một mặt cưng chiều cộng thêm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn y, ánh mắt kia cứ như đang nói: Thật không còn cách nào với chàng.



Nhìn thấy ánh mắt này của Ban Họa, nụ cười trên mặt Dung Hà càng thêm rõ ràng.
Cố sự ở phủ Thành An Hầu lại khác, bên trong có thư sinh nghèo dốc lòng tiến tới, cuối cùng trở về cưới thanh mai của mình, hai người dắt tay xông xáo quan trường, ân ái cả đời. Cũng có cố sự kể về thư sinh nghèo kiết hủ lậu thăm dò mỹ mạo tiểu thư nhà giàu, cuối cùng bị đánh gậy, còn không thi đậu công danh. Còn có hồ yêu mỹ mạo, tất nhiên là đùa bỡn tướng mạo xuất chúng của thư sinh, liền biến mất trong sơn dã, vốn không biến thành người bình thường đến may y phục nấu cơm.



"Tốt, chính là mùi vị này. " Ban Hằng vỗ đùi nói: " Thư sinh nghèo như vậy, nên hung hăng chỉnh đốn, cố sự này thú vị!" Hắn móc từ ttúi ra hai khối bạc cho người viết tiểu thuyết: " Ngày mai ngươi lại kể cho chúng ta nghe nữa."



"Vâng, Thế Tử." Người viết tiểu thuyết nói cám ơn, nhận lấy bạc.



Ban Họa thật không có phản ứng lớn như Ban Hằng, nàng từng nghe qua Dung Hà kể cố sự, đã cảm thấy những lời thoại khác đều quá mức bình thường. Cũng may gần đây Dung Hà có thời gian, không có việc gì thì trò chuyện cùng nàng, kể chuyện xưa, giết thời gian.



Đang nghĩ ngợi, Dung Hà liền đến. Thân y mặc áo bào tơ lụa màu bạc, tóc dùng ngọc quan thắt, nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa quý nhã.



Đương thời có một số danh sĩ chạy theo áo không cài eo, tóc không buộc quan, cho rằng đây mới là phong lưu và tự tại. Nhưng mà Ban Họa thưởng thức loại ăn mặc cẩn thận này, nắn nót, quý công tử buộc tóc đến cẩn thận tỉ mỉ, bởi vì chỉ có dạng người này, mới có thể làm nàng có loại xúc động gỡ ra vạt áo ra ngắm nhìn xương quai xanh.



Loại tóc tai bù xù kia, nàng lo lắng tóc họ sẽ dính lại, hay dính ít bụi đất gì đó, chỉ cần nghĩ tới chỗ này, nàng thưởng thức không nổi với loại mỹ nam này rồi.



Ban Hằng thấy mắt tỷ tỷ nhà mình đã rơi vào trên người Dung Hà, cúi đầu tiếp tục lột vỏ nho.



Hắn rất may mắn vì đây là tỷ hắn, mà không phải ca hắn. Không thì dưỡng thành tính háo sắc này, tổ tông Ban gia bọn họ có đội mồ sống dậy cũng không lấn át được nàng.



Nhìn thấy Dung Hà tới, mỹ tỳ vốn còn vây quanh bên người Ban Họa vội vàng lui qua một bên, gập cong cúi đầu, không dám nhìn nhiều.



Ban Họa một tay nâng hàm, nằm nghiêng trên giường mềm, nhìn thấy Dung Hà cũng lười đứng dậy: " Không phải chàng đi gặp Trần Thống lĩnh sao?"



"Hắn nói sẽ điều tra rõ bản án, ta nghĩ có thể nàng cũng có hứng thú với vụ án này, cho nên tới hỏi nàng một tiếng." Ánh mắt Dung Hà đảo qua những tỳ nữ cúi đầu đứng yên, cười nói: " Xem ra nàng và tỳ nữ bỉ phủ sống chung rất tốt."



"Đại khái là vì ta thích mỹ nhân, mỹ nhân cũng thích ta?" Ban Họa ngồi thẳng người, từ dưới gối dựa lấy ra gương cầm tay, tự mình soi gương mấy lần, xác định tóc không loạn, đứng lên nói: "Lúc này mới mấy ngày, hắn đã tra rõ ư?"



Dung Hà dắt tay nàng, mùa hạ nóng bức, nhưng thể chất của y là đông ấm hạ mát.



Tay Ban Họa có chút nóng hổi bị Dung Hà nắm chặt, từng chút từng chút lạnh truyền vào lòng bàn tay của nàng, nàng nhếch lông mày nhìn Dung Hà, cười cười, cũng không tránh tay y.



"Ta..." Ban Hằng nhìn bóng lưng hai người rời đi, muốn nói câu "Ta cũng muốn đi", nhưng không có cơ hội nói ra. Hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát không hỏi, lựa chọn mặt dày đi theo.



Có một số việc đã quen thuộc, thì không phải chuyện lớn.



Hậu quả duy nhất là hắn muốn lấy thê tử.