Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 103 :

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Edit: Đào Sindy



Mọi người đưa ánh mắt về phía Trữ Vương ngồi dưới long ỷ, táo bạo dễ giận, hung tàn thành tính, xem mạng người như cỏ rác, lòng dạ hẹp hòi, dạng người này nếu trở  thành Hoàng Đế, bọn họ đâu còn đường sống? Thành An Hầu và Tĩnh Đình Công đều bị hắn ta tính toán như thế, huống hồ là bọn họ?



Ban Họa đang ở phủ Thành An Hầu dưỡng thương nghe được tin Ban Hoài bị thương, đâu còn ngồi được vững, liền trở về ngay, kết quả nàng vây quanh Ban Hoài vòng vo mấy vòng lớn, chỉ thấy trên ót ông có một vết đỏ bằng ngón tay cái, chỗ khác không bị thương tý nào.



"Phụ thân, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Ban Họa một hơi uống nửa chén trà nhỏ, để sớm trở về, ngay cả cơm trưa nàng cũng không kịp ăn.



"Việc này thật sự là một chuyện trùng hợp. " Ban Hoài gượng cười, nói một lần chuyện đã xảy ra.



Chủ quan đó là một người không cẩn thận lao ra, làm người kéo xe bất ngờ, Ban Hoài ngồi trong xe ngựa liền đụng đầu vào vách xe, càng trùng hợp chính là, mà người làm chuyện xấu này, còn là một tên thái giám trong cung Ninh Vương. Hắn lén xuất cung, là vì để mua đồ.



Việc này thật nói không rõ, coi như không phải Trữ vương bảo người làm, tất cả mọi người ở Kinh Thành nhìn lại, đều nghĩ do Trữ Vương làm.



Thế là mọi người lại lần nữa cảm khái, Trữ Vương thật sự là phát rồ, chuyện gì cũng có thể làm được.



Lúc này Tưởng Lạc đang lúc danh tiếng nổi trên đầu sóng, lại đang cãi nhau cùng Vương Phi. Tưởng Lạc ghét bỏ Tạ Uyển Dụ xen vào việc của người khác, còn phái người tặng lễ đến phủ Thành An Hầu, Tạ Uyển Dụ cười đầu óc hắn ta làm việc không đủ dài, không chỉ có bệ hạ và Hoàng Hậu ban thưởng đồ cho Thành An Hầu, ngay cả Đông cung Thái Tử bị giam tại, cũng bảo người đưa lễ đến phủ Dung Hà, mặt mũi của y lớn bao nhiêu ngay cả giữ mặt mũi đưa lễ cũng không muốn? Là ngại tin đồn bên ngoài chưa đủ nhiều,  chưa đủ khó nghe sao?



"Đúng là ta phái người giết hắn thì làm sao?" Tưởng Lạc cười lạnh: "Hắn là cái thá gì, ta đường đường là Hoàng Tử, chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt hắn mà sống?"



"Nhưng ngươi không giết được hắn. " Tạ Uyển Dụ tuyệt vọng với đầu óc của Tưởng Lạc: " Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, đêm đó đã lấy được mạng của hắn rồi. Hiện tại ngươi đánh rắn động cỏ không nói, còn để không ít người nhận ra động cơ của ngươi, ngươi bảo triều thần nhìn ngươi thế nào?"



"Ta đâu quản bọn họ nhìn ta, đối đãi ta như thế nào..." Tưởng Lạc xùy cười một tiến: "Chỉ là một bầy chó, ai để ý chó sẽ nghĩ như thế nào?"



Tạ Uyển Dụ lười nói nhiều với hắn ta, dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng.



Chó cũng biết cắn người đấy, hơn nữa, những người này coi như đồng ý làm chó, cũng không nhất định bằng lòng để Tưởng Lạc làm chủ nhân của bọn họ.



"Vương Phi. " Một tỳ nữ tiểu bước loạng choạng chạy đến trước mặt nàng ta, nhỏ giọng nói: " Đại công tử phái người đưa tin tới."




"Truyền khẩu dụ của bệ hạ, tuyên Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa yết kiến."



"Cái này..." Tiểu thái giám nhìn tuyết lớn trắng buốt bên ngoài, hai ngày trước Thành An Hầu nộp tấu báo nghỉ bệnh, bệ hạ còn thưởng thuốc bổ, kết quả hôm nay lạnh thế này, còn phải tiến cung, đây không phải giày vò người khác sao?



"Việc này để người cấm vệ quân đi xử lý, tốc độ phải nhanh, bệ hạ vội vã muốn gặp bọn họ."



"Vâng!" Tiểu thái giám cũng không dám nhiều lời, hiện tại bệ tính tình hạ càng ngày càng quái dị, Đại Nguyệt cung đã có mấy người đang sống sờ sờ bị gậy đánh chết, coi như gả chỉ là thái giám không có ‘của quý’, cũng tiếc mệnh đấy.



Người Ban gia đang vây quanh một cái nồi ăn ấm áp, mặc dù người nhà bọn họ hiện tại không thể ăn thịt cá, thế nhưng bắt đầu ăn thức ăn trong nồi cũng vô tư vô lo. Nghe thấy Vân Khánh Đế triệu kiến khẩn cấp, hơn nữa còn triệu kiến một mình Ban Họa, người Ban gia ngoài ý muốn lại lo lắng, nhưng không dám công khai kháng chỉ.



Ban Họa thay đổi cung trang cổ áo Bạch Hồ, lại phủ thêm áo choàng Bạch Hồ, dưới ánh mắt lo lắng của người Ban gia đi khỏi đại môn.



Xe ngựa trong cung phái tới đã sớm chờ ngoài cửa lớn, đứng ở phía trước, chính là Thạch Tấn.



Thạch Tấn nhìn thấy Ban Họa, trầm mặc thi lễ với nàng, rồi lui về sau mấy bước.



Một tên cấm vệ quân dẫm lên nền tuyết, dời một cái ghế gỗ kẽo kẹt đặt trước xe ngựa. Ban Họa gật đầu một cái với cấm vệ quân này, mặt cấm vệ quân lập tức đỏ tới mang tai lui sang một bên.



Gió lạnh lay động lông trên áo lông chồn của Ban Họa, nàng kéo vạt áo, một cước dẫm lên ghế gỗ.



"Xin Quận Chúa cẩn thận dưới chân."



Thạch tấn đứng bên cạnh ghế ngựa, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu.



Ban Họa nghiêng đầu nhìn hắn, hắn mặc một thân ngân giáp như cũ, trên đỉnh bạc khôi có mấy sợi Hồng Anh đung đưa trong gió rét, đây hình như là màu sắc diễm lệ nhất trên người hắn.



"Đa tạ đã nhắc nhở."