Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 105 :

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Edit: Đào Sindy



Khoảng cách hôn lễ hai nhà còn có gần mười ngày, đã bắt đầu có người suy đoán, đồ cưới của Phúc Nhạc Quận Chúa rốt cuộc có bao nhiêu khiêng, phủ Thành An Hầu đưa sính lễ qua có bao nhiêu?



Thậm chí còn có một số hoàn khố quan hệ tương đối tốt cùng Ban Hoài bắt đầu đánh cược, lúc Ban Họa xuất giá, Ban Hoài có khóc hay không, có thể ôm nữ nhi không chịu để nàng xuất giá hay không. Vốn là một hôn lễ bình thường của huân quý người ta, nhưng do Vân Khánh Đế cho hai người thành thân ở một cung điện khác, cộng thêm tin đồn Thành An Hầu là con riêng của Hoàng Đế truyền ra hôn lễ này liền trở thành chú ý của mọi người.



Nghiêm gia và Thạch gia không có bao nhiêu phản ứng với chuyện này, ngược lại là Tạ gia tương đối kỳ quái, cố ý chuẩn bị hậu lễ, đưa đến phủ Tĩnh Đình Công. Hai nhà Ban Tạ bất hoà là chuyện mội người đều biết, nhưng vậy mà Tạ gia lại cho nhiều người như vậy đến Ban gia, ngược lại nằm ngoài ý nghĩ của mọi người.



Sau đó mới có người nhớ tới, khoảng thời gian trước Ban gia còn không tính hiềm khích lúc trước cho Tạ gia mượn đại phu, mặc dù sau đó chỉ bảo vệ được mệnh của Tạ gia đại lang, không giữ được “của quý”, nhưng gặp phải loại chuyện này, ngoại trừ thần tiên ai cũng không giữ được “của quý”, cho nên cũng không trách Ban gia.



Lấy trình độ bị thương của Tạ gia đại lang thành như vậy, có thể giữ mệnh, đã coi như y thuật đại phu Ban gia tốt.



Nghĩ như vậy, tất cả mọi người hiểu được, thì ra vì việc này, Tạ gia mới như thế.



Kỳ quái là, lại không ai cảm thấy, người Tạ gia làm như thế, là vì giúp Nhị Hoàng Tử lôi kéo Ban gia và Thành An Hầu, có thể thấy được quan hệ trong đó phức tạp hơn.



"Lúc trước Thái Tử Phi xuất giá từ Thạch gia, cũng chỉ có một trăm tám mươi tám khiêng đồ cưới, đồ cưới nhà chúng ta quá nhiều rồi. " Âm thị sắp xếp xong tờ đơn đồ cưới, đầu cũng đau lên, bà suy nghĩ, nói với Ban Hoài: " Không bằng chúng ta đưa trước một số đến Dung gia, lấy phẩm tính của Thành An Hầu, sẽ không tham đồ cưới của khuê nữ chúng ta."



"Bà nói đúng lắm, còn có những tranh chữ cổ tịch kia, có thể đưa đến Dung gia thì cứ đưa thôi." Ban Hoài lắc đầu: "Miễn cho để ở nhà bị hư hỏng." d^đ.l/q/đ



Mấy năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, chuyện sẽ có chuyển biến gì hay không, bọn họ ai cũng không dám khẳng định. Trước tính toán của bọn họ là, nếu thật sự có người đến xét nhà, liền nghĩ biện pháp sớm đưa những sách này ra ngoài. Hiện tại bọn họ tìm một con rể có tài văn chương, đưa những này sách cho con rể, dù sao cũng tốt hơn người ngoài, càng đỡ hơn lúc xét nhà bị người ta lấy đi hết.



Ban Hoài nghĩ rất rõ ràng, nếu bốn năm sau Ban gia có thể bảo trụ, tất cả những cổ tịch này sẽ nhân làm hai bản, bản gốc và bản chép tay chia đôi cho đôi nhi nữ, ai cũng không chiếm nhiều, ai cũng không mất mát gì.



Mặc dù những vật này ông khôngthèm, nhưng làm sao cũng là cha huynh Ban gia, ông cũng coi là cho hậu thế lưu lại một tưởng niệm.




" Quả thật ta có chút chuyện không rõ. " Vương Khúc lấy ra một quả quýt từ giỏ, tự mình lột ra: " Dựa theo kế hoạch ban đầu, chúng ta hẳn đang giữ quốc hiếu rồi."



"Hầu Gia tự có kế hoạch, chúng ta chỉ cần tuân thủ, những thứ khác ngươi không cần quan tâm." Đỗ Cửu thấy hắn bắt đầu ăn, kéo rổ về cạnh mình: "Dù ngươi đến hỏi ta, ta cũng không có đáp án."



"Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ qua, lần này Hầu Gia gặp chuyện, Phúc Nhạc Quận Chúa tới quá khéo?" Vương Khúc híp nửa mắt: "Coi như nàng cứu được Hầu Gia, nhưng ai có thể cam đoan, việc này không liên quan đến nàng, nàng muốn mượn chuyện này, chiếm lấy hảo cảm của Hầu Gia?"



"Thế nhưng nàng có mưu đồ gì?" Đỗ Cửu hỏi lại: " Cầu quyền thế, địa vị, hay là dung mạo của Hầu gia?”



Trong lúc nhất thời Vương Khúc đúng là bị nghẹn họng, hắn lại lột một nửa quả quýt: "Có lẽ là... Dung mạo?"



"Cho nên nàng tốn nhiều tinh lực như vậy mời một đống sát thủ, trên tay dính tính mệnh một đống người, chỉ vì cầu dung mạo Hầu Gia nhà chúng ta?" Đỗ Cửu đẩy quýt ra, trực tiếp ném vào miệng: "Vương Khúc à, đầu óc của những người đọc sách các ngươi, thông minh nhưng cũng dễ phạm sai lầm nhất, đó chính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại."



Trên mặt Vương Khúc có chút không nhịn được: " Không phải ta đang suy đoán sao?"



"Ta thấy ngươi không phải đang suy đoán, mà là có ý kiến với Phúc Nhạc Quận Chúa. " Đỗ Cửu ném quýt trở lại bàn, trực tiếp lau tay trên người: "Ta thấy Phúc Nhạc Quận Chúa rất tốt, thân thủ nhanh nhẹn, dung mạo xinh đẹp, trái lại đưa cho Hầu Gia không ít cổ tịch vạn kim khó cầu, tức phụ tốt thế này đốt đèn lồng cũng khó tìm. Càng quan trọng hơn là, Hầu Gia thích nàng."



Vương Khúc nói: "Ta vẫn cho rằng Hầu Gia vì thế lực võ tướng phía sau Ban gia, mới có thể cưới Quận Chúa."



"Sự thật chứng minh, là ngươi suy nghĩ nhiều. " Giọng điệu Đỗ Cửu có chút nhàn nhạt: "Vương Khúc, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, có một số việc, không cần ngươi quản cũng không cần ngươi quan tâm, đến lúc đó ai cũng không bảo vệ được ngươi."



Vương Khúc: "Ta cũng là vì Hầu Gia..."



Hắn ngẩng đầu nhìn biểu lộ của Đỗ Cửu, lại thấy trong mắt đối phương có chút trào phúng, cuối cùng nói không ra lời.