Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 12 : Không biết xấu hổ

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Từ hộ vệ mở đường, sau khi Vân Khánh Đế săn được con mồi đầu tiên, hoạt động đi săn chính thức bắt đầu.



"Quận Quân." Một tên hộ vệ đánh ngựa tới, trong tay còn mang theo một con thỏ đẫm máu, đây là do Ban Họa vừa săn được.



"Tổn thương da, chỉ có thể dùng để ăn thịt." Ban Họa tiếc nuối lắc đầu, vỗ con ngựa dưới thân: "Tiếp tục tìm, giá!"



"Xuỵt. " Đến một chỗ rừng rậm, Ban Họa nắm chặt dây cương, khiến con ngựa dừng lại, nàng sờ lên cổ con ngựa, nói với thị vệ sau ư: " Đừng lên tiếng."



Trong bụi cỏ, có một cái đầu màu trắng lộ ra, Ban Họa để tên lên dây, nhắm chuẩn rồi kéo cung bắn đi.



"Vèo!"



Trong lúc tên của Ban Họa cắm vào một chân Bạch Hồ, mặt khác một mũi tên cũng bắn qua, đúng lúc bắn trúng một chân khác của Bạch Hồ. Nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy Nhị Hoàng Tử mang theo mấy tên hộ vệ xuất hiện ở sau lưng nàng, vừa rồi mũi tên này hẳn là hắn bắn ra.



"Biểu muội. " Nhị Hoàng Tử lười biếng mắt nhìn Ban Họa, quay đầu để hộ vệ bên cạnh đi nhặt con mồi.



"Điện hạ. " Ban Họa chú ý tới động tác của Nhị Hoàng Tử: "Con Bạch Hồ kia là ta săn được trước."



"Hả. " Nhị Hoàng Tử ném cung trong tay cho thị vệ bên người, hai chân thúc vào bụng ngựa, cách Ban Họa càng gần: "Thế nhưng trên đùi con Bạch Hồ này, cũng có mũi tên của ta."



"Thật sao?" Ban Họa nhảy xuống ngựa, túm lấy Bạch Hồ trong tay thị vệ Nhị Hoàng Tử, đưa tay rút đi mũi tên của Nhị Hoàng Tử, sau đó đưa Bạch Hồ cho hộ vệ của mình: "Thế này thì không có rồi?"



"Ngươi ngươi ngươi..." Nhị Hoàng Tử tức giận run tay, chỉ một tên hộ vệ nói: " Ngươi đi cướp hồ ly về cho ta."



Ban Họa liếc nhìn tên hộ vệ, sau đó lấy hai tay che mặt: "Hu hu hu hu hu, Nhị Hoàng Tử khi dễ nữ hài tử, cướp hồ ly của ta!"



Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng vó ngựa truyền đến, có thể là do nghe thấy tiếng khóc của nữ hài tử, người đi đường liền chạy đến bên này.



Dung Hà đang cùng mấy vị con cháu hoàng gia săn hai con thỏ, kết quả một tiếng khóc kinh thiên động địa truyền đến, con thỏ nhanh chân chạy, bọn hắn không thể ngồi không mặc kệ.



Trường Thanh Vương nghe tiếng khóc này cách bọn họ không xa, nhân tiện nói: "Chúng ta đi xem một chút."
"Vèo!"



Một mũi tên đột nhiên bay ra ngoài, đâm vào cổ một con hươu lông trắng.



Ban Bọa bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Thành An Bá còn chưa kịp thu hồi cung.



"Tiễn pháp hay!"



Nàng còn tưởng rằng giống dạng quân tử dịu dàng như Thành An Bá sẽ không thích đi săn, dù sao những người này không thích dính máu.



“Quận Quân quá khen. " Dung Hà đưa cung cho hộ vệ, cười nhạt nói: " Chỉ là trùng hợp mà thôi."



"Ồ!" Ban Họa đột nhiên vỗ tay một cái: "Ngươi có thể cho ta nhanh chóng hứng máu hươu không, đừng lãng phí, đây chính là vật đại bổ."



Dung Hà nghe vậy cười một tiếng, nói với hộ vệ sau lưng: "Còn nghĩ gì thế, làm theo lời Quận Quân nói đi."



"Vâng." Hộ vệ lập tức tung người xuống ngựa, lấy một cái ấm bạc đi hứng máu hươu.



Người khác nguyện ý nghe lời đề nghị đầy tốt đẹp của mình, là một chuyện khiến người ra vui vẻ  nên Ban Họa cho Dung Hà một nụ cười trên mặt thật tươi.



Nụ cười này, khiến mấy vị quý công tử có chút thất thần, nhịp tim còn chậm mất một nhịp.



"Sắp đến trưa rồi." Tạ Uyển Dụ hướng mũi chân về phía rừng, những người ra ngoài đi săn kia chắc sắp quay về rồi nhỉ.



Cứ thế, một đoàn người liền từ trong rừng ra, đi đầu là Trường Thanh Vương, cùng hắn đồng hành còn có một nam một nữ. Tạ Uyển Dụ liền nhận ra nam nhân phong nhã quý khí là Thành An Bá, nữ nhân là...



Ban Họa?



Nữ nhân sóng vai cùng Thành An Bá lại là Ban Họa?!