Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 114 :

Ngày đăng: 22:53 07/03/21


Editor: Đào Sindy



"Ninh Vương trời sinh tính bạo ngược, làm việc toàn bằng tâm ý, chuyện ta làm không theo ý hắn, liền có thù với hắn thôi. " Dung Hà cười cười: "Ta chỉ lo lắng thay bách tính Đại Nghiệp, tương lai nên làm thế nào cho phải?"



Ban Họa thở dài, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: " Tạ Uyển Dụ đang lấy lòng chúng ta, hay lấy lòng Thái Tử?"



Dung Hà duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chặn lại nàng nhíu mày: "Vô luận nàng ta muốn làm gì, hiện tại phiền não vì chuyện đó thật không đáng."



Ban Họa nắm đầu ngón tay y, khẽ cười một tiếng: "Ta biết, chàng gần đây phải cẩn thận."



"Ừ."



Từ chuyện ám sát lần trước, Dung Hà an bài rất nhiều hộ vệ tại chủ viện, tất cả toàn bộ Hầu phủ đều tra rõ một lần, lật thuyền trong cống ngầm một lần, y không muốn phạm phải sai lầm lần hai.



Cuối tháng giêng, người một nhà Ninh Vương cuối cùng dọn ra khỏi cung, Vương Phủ đã chuẩn bị xong từ sớm, mặc dù trong lòng Ninh Vương không thoải mái, nhưng sau khi chuyển vào nhà mới, lại không thể không giả bộ như vui vẻ bừng bừng, bày rượu tiệc mời mời người khác đến làm khách trong phủ.



Làm cho Tưởng Lạc tức giận nhất là, Ban gia và Dung Hà vậy mà tìm một cái cớ, cũng không phái người đưa hạ lễ tới, đây tương đương với nói cho toàn bộ quyền quý Kinh Thành, quan hệ giữa phủ Thành An Hầu và Ban gia không tốt với hắn ta.



Nếu chỉ có hai nhà này cũng không sao, hết lần này tới lần khác có mấy nhà cáo ốm, cung kính cho người đưa hậu lễ tới, nhưng ngay cả tiểu bối trong nhà cũng không phái tới. Những người này phần lớn quan hệ tương đối không tệ cùng Dung Hà, hoặc nói vẫn tương đối tôn sùng Dung Hà.



Nghe xong hạ nhân báo lại, Tưởng Lạc hất tung hộp quà người nhà đưa tới, Ngọc Quan Âm giá trị gần ngàn lượng bị ngã vỡ nát.



Người hầu bên người Ninh Vương nhìn thấy thứ nát chính là Ngọc Quan Âm, dọa đến sắc mặt đại biến, hôm nay là ngày Vương gia thăng quan, ném hỏng Ngọc Quan Âm có chút không may mắn rồi. Hắn ta muốn đưa tay đi thu dọn ngọc vỡ trên đất, kết quả bị Ninh Vương một cước đá văng, chân Ninh Vương dẫm trên đầu Ngọc Quan Âm nát, trong mắt đầy vẻ lo lắng.



"Đều là lũ chó chết không biết điều."



Tạ Uyển Dụ đứng tại cửa ra vào, nhìn Ninh Vương càng ngày càng không khống chế nổi tâm tình của mình, khẽ cười một tiếng sau đó xoay người rời đi.



"Vương Phi. " Cung nữ theo nàng ta trở lại phòng: "Ngài đưa tờ giấy kia cho Phúc Nhạc Quận Chúa, có thể khiến Phúc Nhạc Quận Chúa nghĩ là Ninh Vương muốn ám sát Thành An Hầu không?"







"Thái Tử điện hạ đi thong thả." Tạ Uyển Dụ cười híp mắt nhìn bóng lưng Thái Tử đi xa, trong mắt đầy khoái ý. Đại ca của nàng bây giờ bị đau đớn giày vò đến gầy trơ cả xương, Ninh Vương dựa vào đâu có một huynh trưởng vì hắn suy nghĩ khắp nơi?



Làm chuyện thất đức, còn muốn chiếm hết chỗ tốt, thế gian nào có chuyện tốt đến vậy?



Gả cho một nam nhân thế này, đã không thể hoà ly với hắn ta, thì nàng ta thà rằng làm quả phụ, cũng không muốn nhìn hắn ta vinh quang cả đời, thậm chí ngồi vào vị trí Chí Tôn nhân gian.



Ngày 2 tháng 2, là ngày Đại Nghiệp làm nông, ngày này Hoàng Đế sẽ đích thân dẫn theo Hoàng Hậu đến đồng ruộng cày ruộng gieo hạt, cầu phúc với trời cao, hi vọng một năm mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa.



Nhưng năm nay lại khác, bệ hạ hành động bất tiện, chỉ có Thái Tử thay mặt Đế Vương xuất hành.



Ngoại trừ Thái Tử ra, tôn thất quý tộc, yếu viên* trong triều, đều bồi giá hôm nay, khiêng cuốc đào đất hai lần, các nữ quyến cầm hạt giống vung mấy lần.



*Quan viên quan trọng.



Lúc Ban Họa chưa thành thân, có thể không tham gia loại hoạt động này, nhưng hiện tại nàng đã thành thân, đại biểu cho một phụ nhân có thể chống đỡ gia đình, xuất thân nàng lại cao, ngày làm nông lần này nhất định phải hiện thân.



Mặc áo bông gọn gàng, một đầu tóc đen dùng vải hoa buộc lại, lại dùng hai trâm gỗ cố định, đồ trang sức dỡ xuống toàn bộ, Ban Họa soi gương, không nhịn được nghĩ, ba bốn năm sau, nếu nàng không có tước vị đại khái sẽ mặc thế này.



"Quận Chúa thật sự là thiên sinh lệ chất*, coi như chỉ là y phục đơn giản, cũng không thể che lấp vẻ đẹp của người. " Như Ý thay Ban Hoạ tẩy sơn trên móng tay, xác định trên người Quận Chúa nhà mình không còn gì làm người ta bắt bẻ, mới nói: " Quận Chúa ăn mặc như vậy, lại có cách đẹp riêng."



*trời sinh đã đẹp.



"Như Ý, ngươi biết ta thích ngươi nhất ở điểm nào không?" Ban Họa vỗ y phục vải thô trên người: "Ta thích nhất ngươi nói ngọt."



Sau khi Ngọc Trúc bên cạnh nghe thấy, cười nói: "Quận Chúa, miệng nô tỳ cũng ngọt, người cũng phải thương yêu ta."



"Thương thương thương, mấy tiểu mỹ nhân các ngươi ta đều thương. " Ban Họa bắt lấy tay hai người, trêu chọc nói: " Không biết hai tên nam nhân thối nào sau này sẽ được tiện nghi, cưới hai tiểu mỹ nhân nhà ta đi."



"Quận Chúa, nô tỳ không cần nam nhân thối, nô tỳ chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ người."



Ngoài cửa, một tên nam nhân thối là Dung Hà thần sắc phức tạp nhìn phu nhân nhà mình trái ôm phải ấp, cảm giác mình giống như thê tử phát hiện trượng phu “ăn vụn”, chua đến không tìm thấy lý do nào để phát tiết.



"Họa Họa. " Dung Hà gõ cửa một cái, cắt đứt Ban Họa vui đùa cùng đám tỳ nữ: "Chúng ta nên chuẩn bị ra ngoài."