Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 115 :

Ngày đăng: 22:53 07/03/21


Editor: Đào Sindy



Lưu phu nhân ngồi dưới Ban Họa, nàng nhỏ giọng nói bên tai Ban Họa: "Bên này nước trà không tốt lắm, bởi vì □□ từng nói qua, thân là long tử Phượng tôn, không thể trầm mê ở hưởng thụ, cho nên trà ở ngự điền đều vừa đắng vừa chát, nhiều lắm là lấy ra giải khát."



Ban Họa thấy mặc dù trên mặt mệnh phụ khác khó chịu, nhưng đều bưng chén uống hai ngụm, lấy quyết tâm đó các nàng có thể cùng bách tính đồng cam cộng khổ.



"Trà này..." Ban Họa nâng chung trà lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi: "Còn bị ẩm sao?"



"Bị ẩm?" Lưu phu nhân bật cười: "Lá trà mặc dù không tốt, nhưng người bên dưới nào dám lấy trà ẩm ra."



Ban Họa ngắm nghía nước trà màu vàng đất trong tay, miễn cưỡng uống một hớp nhỏ vào miệng, liền để chén trà xuống. Chỉ là mùi vị này thực sự có chút buồn nôn, Ban Họa nhận khăn Như Ý đưa tới, nôn hớp trà ra khăn tay.



Vừa lúc này Thái Tử Phi đến, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy đón, trên mặt Thái Tử Phi hơi rịn mồ hôi, nói với mọi người: " Mời chư vị ngồi, không cần đa lễ." Nàng ta uống mấy ngụm trà, trên mặt không chút miễn cưỡng, không biết là thật sự khát, hay giỏi về diễn trò.



Nhưng từ nói chuyện đến hành động, nàng ta là một vị Thái Tử Phi đúng chuẩn.



Các nữ quyến lại ngồi xuống, Thái Tử Phi cười nhìn Ban Họa: "Phúc Nhạc Quận Chúa lần đầu tiên tới, có quen không?"



"Đa tạ Thái Tử Phi quan tâm. " Ban Họa cảm thấy trong cổ họng mình có chút nóng lên, nàng lắc đầu nói: " Tất cả vẫn tốt."



Thái Tử Phi thấy nước trong ly trà của nàng không nhích bao nhiêu, liền biết vị Quận Chúa này từ nhỏ được nuông chiều lớn lên nên không chịu nhiều khổ. Chẳng qua hiện nay Thái Tử có lòng lôi kéo Thành An Hầu, nàng ta không khỏi giúp nàng che dấu một chút: "Ta vừa thấy ngươi tự mình gieo cả hàng hạt giống, cẩn thận đừng để mệt."



Nước trà không uống thì không uống, dù sao trong đám nữ quyến cũng không ghi lại, uống ít mấy ngụm nước cũng không e ngại gì.



"Sắp đến buổi trưa rồi. " Thái Tử Phi dùng khăn xoa mặt, bởi vì lao động, gương mặt của nàng ta có chút đỏ lên: "Chuẩn bị dùng cơm đi."



Các nàng đã nếm trà thô, cơm trưa tất nhiên cũng sẽ không chuẩn bị quá phong phú, nửa bát cơm thô gạo tẻ, mấy món mặn kèm rau dại. Kén chọn như Ban Họa, nàng ăn một đũa rau dại vừa đắng vừa tanh, liền cảm thấy lo lắng về khoảng thời gian sau này của mình.



Dân chúng bình thường sống không dễ dàng, những thứ này khó ăn như vậy, còn có thể ăn không đủ no. Nghĩ đến Tưởng Lạc còn phái binh trấn áp nạn dân, tử thương vô số, Ban Họa không biết sao, đúng là cảm thấy buồn nôn vạn phần, kém chút liền phun ra.



"Phúc Nhạc Quận Chúa, cơm này quả thực ăn không ngon, nhưng bách tính thiên hạ có thể ăn, Thái Tử Phi có thể ăn, ngài ít nhiều vẫn nên ăn một chút. " Một vị nữ quyến ngồi dưới tay Ban Họa nhìn như an ủi, thực tế đang cố ý gây chuyện: "Ngài chỉ ăn một bữa, có một số người lại phải ăn cả đời đấy."



Ban Họa lườm người này một cái, hình như đây là muội muội cùng cha khác nương của mẫu thân, gả cho huyện bá tứ phẩm nào đó nghèo túng, miễn cưỡng có thể tới hoạt động này tham gia náo nhiệt, nhưng bởi vì thân phận thấp, nơi này thật đúng là không có phần cho bà ta nói chuyện.



Ban Họa là Nhất phẩm Quận Chúa thánh thượng khâm phong, phẩm cấp ngang bằng phụ thân Ban Hoài, tâm tư của tiểu Âm thị này, nàng vốn không đặt trong mắt.



Nàng cười lạnh một tiếng, sử dụng thủ đoạn nàng giết địch vô số, không nhìn *.



Một người có chồng tứ phẩm bắt bẻ nói chuyện hành động của Quận Chúa nhất phẩm, còn không ai thèm nhìn, khó xử không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.



Lưu phu nhân mở miệng: "Vị phu nhân này ngồi dưới tay, đúng là biết Phúc Nhạc Quận Chúa đã ăn bao nhiêu, xem ra dáng vẻ của ngươi học chưa đủ."



Ăn không nói, không vô cớ nhìn chăm chú tôn giả, đây là quy củ cơ bản nhất, lời này của Lưu phu nhân chỉ thiếu nói rõ tiểu Âm thị không có gia giáo.



Mấy vị phu nhân đều cười ra tiếng, các nàng đều là quý phụ nhân có mặt mũi, những thức ăn này đối với các nàng mà nói xác thực khó mà nuốt xuống, hiện tại một người không mặt mũi nào đó, cũng dám khoa tay múa chân với Quận Chúa, thật sự xem mình thành đại nhân vật rồi.



Tiểu Âm thị bị người ta giễu cợt như thế, vừa thẹn vừa giận, khó thở nói: "Lưu phu nhân, mặc dù ta thân phận thấp, nhưng cũng là trưởng bối của Phúc Nhạc Quận Chúa, nói vài câu cũng không được sao."



Ban Họa nghe Tiểu Âm thị lại dám nhận thân thích với nhà mình, lập tức giận tái mặt nói: "Ngươi thì tính là gì, không cảm thấy ngại mà nhận thân thích cùng nhà chúng ta, nếu ngươi còn cần mặt mũi, thì nhanh cút khỏi đây."



Những ân oán giữa phu nhân Tĩnh Đình Công và nhà mẹ đẻ, rất nhiều người biết đến, những năm này phu nhân Tĩnh Đình Công chưa bao giờ trở lại nhà mẹ đẻ, nhưng vì Âm gia làm chuyện quá ác tâm, thêm nữa phu nhân Tĩnh Đình Công có nhà phu quân làm chỗ dựa, không ai dám nói bà bất hiếu, nhiều nhất chế giễu sau lưng Âm gia không thiện đãi đích trưởng nữ, đến mức hiện tại có đùi cũng không ôm nổi.



Ban Họa làm tiểu Âm thị khó xử lớn như vậy, bà ta còn muốn nói gì đó, kết quả Thái Tử Phi ngồi ở vị trí đầu mở miệng nói: "Vị phu nhân này thân thể khó chịu, lập tức sắp xếp người đưa bà ra ngoài."







"Hầu Gia khai ân, Hầu Gia khai ân." Tiểu cung nữ cuống quít dập đầu với Dung Hà.



Bụp bụp bụp.



Từng tiếng lại từng tiếng, rất nhanh trán của nàng ta thấm ra máu, Thái Tử nhìn có chút không đành lòng, quay đầu muốn nói gì, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt Dung Hà nhìn Ban Họa, cuối cùng hắn không mở miệng.



Hắn chưa bao giờ thấy Dung Hà dùng ánh mắt này nhìn ai, thậm chí hắn cảm thấy, nếu hôm nay Họa Họa cứ đi như vậy, Dung Hà nhất định sẽ phát điên.



"Đừng dập đầu, không nên quấy rầy Họa Họa nghỉ ngơi. " Dung Hà lấy khăn tay cẩn thận từng li từng tí lau đi vết máu bên môi Ban Họa: "Nếu như ngươi muốn đập đầu chết tại đây, thì ra ngoài mà đập. Mặc kệ ngươi sống chết ra sao, ngươi ở dưới sẽ không cô đơn, bản quan sẽ tặng thân bằng* cho ngươi để làm bạn."



*người thân và bạn bè.



Thành An Hầu điên rồi?



Thái Tử Phi không dám tin nhìn Dung Hà, đây là lời người khiêm tốn có thể nói ra sao?



Ban Họa thật quạn trọng như vậy à, quan trọng đến khiến y vứt bỏ nguyên tắc làm người, từ bỏ thanh danh, từ bỏ cả phong độ, thậm chí ngay cả mặt mũi sau cùng cũng không cần, dùng thủ đoạn như thế với một tiểu cung nữ bé nhỏ?



Thái Tử Phi không khỏi hoài nghi Thành An Hầu, không biết vì sao, nàng ta cảm thấy, nếu cung nữ này không nói ra chân tướng sự thật, Thành An Hầu thật sự sẽ để thân bằng nàng ta liên luỵ cùng.



Nước mắt mỹ nhân, mộ anh hùng, Thành An Hầu chung quy là một nam nhân, là nam nhân đều không trốn khỏi bị sắc đẹp dụ hoặc. Y bị Ban Họa mê mẩn tâm trí, ngay cả bản thân cũng vứt mất rồi.



Đây cũng chỗ ngay từ đầu Thái Tử Phi không thích Ban Họa, nàng ta không ghét nữ nhân xinh đẹp hơn mình, toàn bộ Kinh Thành nhiều mỹ nhân như vậy, nếu nàng ta có lòng ghen ghét, có thể ghen ghét hết được sao? Thế nhưng Ban Họa lại khác, vẻ đẹp của nàng quá yêu mị, đẹp đến mức quá yêu diễm, nữ nhân như vậy cho dù không phải họa nước yêu cơ, thì cũng sẽ là nữ nhân không an phận.



Nàng ta không thích nữ nhân không an phận, bao gồm An Nhạc Công Chúa tỷ tỷ thân sinh của Thái Tử, trong nội tâm nàng ta cũng không quá thích.



Dưới cái nhìn của nàng ta, Ban Họa và An Nhạc Công Chúa giống nhau, sống không tim không phổi còn không an phận trong phòng. Thành An Hầu đối với Ban Họa tình cảm sâu đậm, giống như mặt trời ngày mưa, khiến người ta kinh ngạc không thể nào hiểu được. Cô nương tốt trên đời rất nhiều, nữ tử dáng dấp mỹ mạo lại có tài hoa không ít, cuối cùng thì Thành An Hầu gặp ma chú gì, hết lần này tới lần khác bị một nữ nhân như vậy mê mẫn tâm hồn?



"Thành An Hầu. " Thái Tử Phi nhịn không được mở miệng nói: " Ngươi ép nàng ta như thế thì có ích lợi gì, không bằng phái người xem xét bên dưới cho kỹ, xem xem nàng ta từng có lui tới với ai, có thể chuyện sẽ lộ ra."



"Ta không chờ được. " Dung Hà lạnh lùng nhìn về phía Thái Tử Phi: "Họa Họa là phu nhân của ta, Thái Tử Phi không hiểu tấm lòng thành vi thần đối với nàng, vi thần không có lời oán giận nào, chỉ mong Thái Tử Phi đừng ngăn cản quyết định của vi thần."



Sắc mặt Thái Tử Phi khó coi: "Thành An Hầu, lời này của ngươi là có ý gì?"



Gì mà tấm lòng thành?



Tình yêu trong thiên hạ, chẳng qua là lợi ích mà thôi, lời này của Dung Hà là đang cười nhạo nàng ta và Thái Tử tình cảm không tốt, thì còn có ý gì nữa?



Dung Hà không để ý đến Thái Tử Phi, y dùng chăn mỏng gói Ban Họa kỹ càng, ôm ngang nàng lên, quay người đi ra ngoài.



"Thành An Hầu..."



Thái Tử đứng dậy gọi Dung Hà lại: "Ngươi mang Họa nha đầu đi đâu thế?"



"Họa Họa thích giường mềm, ta dẫn nàng hồi phủ tĩnh dưỡng. " Dung Hà khẽ vuốt cằm với Thái Tử: "Xin thứ cho vi thần không thể hành lễ với ngài."



Thái Tử lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Ta đi mời ngự y đến quý phủ."



"Đa tạ Thái Tử."



Thái Tử nói: "Họa nha đầu là biểu muội của ta, thấy nàng như vậy, trong lòng ta cũng không chịu nổi, không cần nói lời cảm tạ."



Thần sắc Thái Tử Phi có chút cô đơn, nàng ta bị một Hầu Gia nói năng lỗ mãng, Thái Tử không chỉ không lấy lại mặt mũi giúp mình,  còn lo lắng cho một biểu muội bà con xa, tình cảm giữa nàng ta và Thái Tử, thì nào thì lạnh nhạt đến thế này?



Nhớ lúc vừa gả vào phủ Thái Tử, Thái Tử đối với nàng ta rất tốt.



Cũng bởi vì... Nàng ta không thể sinh đích tử cho hắn sao?



Dung Hà ôm Ban Họa đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu giao ánh mắt cùng Thạch Tấn thủ bên ngoài.



Gió lạnh thổi lên, tung bay làn tóc xoã xuống của Dung Hà.