Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 28 :
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Edit: Đào Sindy
Lời đồn đại từ trước đến nay luôn theo phong cách "Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn", truyền đi càng phóng đại càng tốt. Tin tức truyền đi nguyên bản là "Phúc Nhạc Quận Chúa và Nhị Hoàng Tử xảy ra tranh chấp trước Đại Nguyệt cung", nhưng truyền đến truyền đi, liền biến thành "Nhị Hoàng Tử ngay trước mặt bệ hạ, nói chuyện với Phúc Nhạc Quận Chúa không tôn trọng, đồng thời đẩy gãy tay Phúc Nhạc Quận Chúa, khiến bệ hạ giận dữ."
Nói chuyện không tôn trọng?
Chuyện Nhị Hoàng Tử ở khu vực săn bắn đoạt con mồi của Phúc Nhạc Quận Chúa trước đó, trên thực tế cũng có tin tức truyền tới, nhưng tất cả mọi người không coi là chuyện đáng kể, tính tình nam nữ trẻ tuổi không tốt, miệng khỏe cũng là chuyện bình thường. Nhưng đường đường là một Hoàng Tử, vậy mà thật sự động thủ với Quận Chúa đương triều, còn hại người ta bị thương, đây cũng không thể dùng một câu trẻ tuổi nóng tính mà giải thích rồi.
Đại nghiệp mặc dù mở ra danh hiệu cho nam nữ, nhưng để cứu một phong thái quân tử, Hoàng Tử đương triều ẩu đả Quận Chúa, cùng tên hán tử thô lỗ trên đường cái khi dễ cô nương yếu đuối có gì khác biệt?
Hai ngày nữa là đại thọ của Trưởng Công Chúa, Nhị Hoàng Tử làm ra chuyện như thế, đây đúng là không cho Trưởng Công Chúa tý mặt mũi nào?
Lúc tin tức truyền đến Trung Bình Bá phủ, tâm tình Tạ Uyển Dụ vừa cao hứng vừa lo lắng, Nhị Hoàng Tử biết quan hệ giữa nàng ta và Ban Họa không tốt, chẳng lẽ hắn ta bởi vì nàng ta mới có thể cố ý làm khó xử Ban Họa? Nhưng Nhị Hoàng Tử bởi vì việc này bị người khác nói xấu, còn bị bệ hạ giam cầm, Tạ Uyển Dụ lại nhịn không được lo lắng hắn ta vì chuyện này phải chịu đau khổ.
"Muội muội. " Tạ Khải Lâm đi vào viện, thấy Tạ Uyển Dụ đứng ngồi không yên, biết nàng đang lo lắng cho Nhị Hoàng Tử, liền nói: " Ngươi yên tâm đi, Nhị Hoàng Tử là hài tử của bệ hạ và Hoàng Hậu, trong cung không người nào dám đối xử tệ bạc với hắn."
"Nhị ca. " Tạ Uyển Dụ ngồi xuống bàn bát tiên, ngượng ngùng cười với Tạ Khải Lâm: "Nhị Hoàng Tử thật sự không sao chứ?"
"Thật là nữ nhi lớn không dùng được, còn chưa gả đi đấy, đã bắt đầu quan tâm phu quân tương lai rồi." Trên mặt Tạ Khải Lâm có một chút uất khí chưa tan, cười rộ lên cũng không cởi mở như dĩ vãng: "Yên tâm đi, coi như Hoàng Thượng lại sủng ái Ban Họa, nhưng nàng cũng chỉ là ngoại nhân, trong lòng Hoàng Thượng, tất nhiên là thân nhi tử quan trọng hơn."
"Ừm. " Mắt Tạ Uyển Dụ cố ý nhìn biểu lộ của Tạ Khải Lâm, thấy hắn ta nhắc đến Ban Họa hình như cũng không có bao nhiêu cảm xúc khác biệt, nhịn không được thở dài trong lòng một hơi: "Nhị ca, mấy ngày trước mẫu thân nói với ngươi mấy cửa hôn sự, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bởi vì lúc trước nhị ca và nữ nhân lầu xanh bỏ trốn, cộng thêm bị mù một mắt, muốn tìm một nữ tử môn đăng hộ đối sẽ rất khó, mẫu thân chọn tới chọn lui cuối cùng chọn trúng một nữ nhi con tiểu quan tứ phẩm, người nhà này không hay xuất hiện, nhưng lại khiến người ta bớt lo, tính cách cô nương đó cũng ôn hòa, ngày sau đến Tạ gia, khẳng định có thể chăm sóc tốt cho nhị ca.
Sắc mặt Tạ Khải Lâm lộ ra vẻ lúng túng, hắn ta tung người xuống ngựa thở dài nói với Ban Họa: "Bái kiến Quận Chúa."
Ban Họa rủ mí mắt xuống nhìn hắn ta một cái: "Đừng gặp vẫn tốt hơn, ta nhìn ngươi lần nào tâm tình ta càng xấu đi." Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Tạ Khải Lâm, liền cưỡi ngựa rời đi.
Ban Hằng thấy thế lập tức vui vẻ đuổi theo, một bộ dáng "Tỷ ta nói cái gì thì là cái đó, nam nhân này chính là cặn bã", khuôn mặt đáng ăn đòn, hết sức đáng giận.
Dân chúng thấy không còn náo nhiệt để xem, cũng tốp năm tốp ba rời đi, chỉ còn lại Thạch Phi Tiên và Tạ Khải Lâm ở đây, duy trì không khí ngột ngạt giữa hai bên.
"Thạch tiểu thư, tại hạ cáo từ." Tạ Khải Lâm sờ lông trên cổ ngựa, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Thạch Phi Tiên.
"Quá khứ Tạ mỗ đã buông xuống, chúc Thạch tiểu thư tìm được lang quân như ý, ân ái không rời."
Trong lòng Thạch Phi Tiên chấn động, nhìn bóng lưng Tạ Khải Lâm rời đi, cắn môi không nói gì.
"Tiểu thư?" Nha hoàn hầu hạ của nàng ta thấy nàng ta thật lâu không nói gì, lo lắng hỏi: "Ngài sao rồi?"
"Không sao. " Nàng ta buông rèm xuống, nhỏ giọng nói: " Hồi phủ đi."
Lầu hai trà phường bên đường, Trường Thanh Vương nói với người bên cạnh: "Xuất diễn này thật thú vị."
Dung Hà uống một ngụm trà, ánh mắt rơi vào cuối con đường không nói gì.