Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 31 :
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Edit: Đào Sindy
Đêm cuối thu trong Kinh Thành rất lạnh, Vân Nương ngồi trên ghế lạnh buốt, toàn thân khống chế không nổi run rẩy.
"Cô nương, đừng gấp. " Đỗ Cửu đưa chén trà nóng trước mặt Vân Nương: "Hôm nay tại hạ đến chỉ muốn hỏi ngươi một chút, vì sao hôm nay lại ném thanh cửa sổ, nếu không cẩn thận làm bị thương người khác thì làm sao bây giờ?"
"Thật, thật xin lỗi, nô gia không cố ý. " Vân Nương không dám uống ly trà nóng bốc hơi kia, bả vai nàng ta run run, thanh âm cũng run rẩy: "Ta vừa tới Kinh Thành không lâu, đây là phòng ta mướn được hôm qua, xin đại nhân tha thứ cho ta."
"Nếu cô nương không phải cố ý, vậy tại hạ cũng yên lòng. " Đỗ Cửu quét mắt một vòng trong phòng, phòng bài trí lộn xộn, trong góc còn để một cái hòm, bên trên bàn trang điểm bày biện mấy thứ son phấn nữ tử hay dùng, nhưng sắp xếp lại không ngay ngắn chỉnh tề, có thể thấy được nàng ta quả thật vừa chuyển vào: "Trông cô nương là người biết lễ nghĩa, thế sao hôm nay xém chút là làm bị thương người khác, do hốt hoảng đóng cửa hay sao mà không xuống dưới xin lỗi?"
"Ta..." Vân Nương bóp góc vải trên đầu gối nhăn nhúm: "Không phải tiểu nữ tử không muốn nhận trách nhiệm, nhưng tiểu nữ tử không dám nhìn Ban Hương Quân."
Đỗ Cửu chuyển chén trà trong tay: "Ngươi nói hôm nay Bá gia ở cùng Phúc Nhạc Quận Chúa?"
"Thì ra nàng đã lên Quận Chúa rồi hả?" Vân Nương giật mình, tiếp theo cười nói: " Cũng đúng, nàng là một nữ tử vui vẻ, tước vị Quận Chúa cũng xứng với nàng."
Đỗ Cửu thấy trên người nữ tử tự xưng Vân Nương này có khí phong trần, không giống nhà đàng hoàng, một nữ nhân như vậy làm sao lại biết Phúc Nhạc Quận Chúa? Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: " Thì ra cô nương đúng là người quen của Phúc Nhạc Quận Chúa, tại hạ đắc tội."
Vân Nương cười khổ: "Ta đây là bài trước mặt người, không phải người quen của Quận Chúa. Năm đó ta cùng Tạ công tử bỏ trốn, làm hại Quận Chúa mất mặt, lúc nàng đuổi kịp chúng ta, không trách cứ ta, ngược lại cho nô gia một trăm lạng bạc, nói là nam nhân này nhất định không đáng tin, nhưng bạc nàng cho lại đáng tin."
Nào biết được câu kia của vị Quận Chúa này cứ như lời tiên tri, Tạ công tử cùng nàng ta rời đi Kinh Thành không lâu sau đó, liền chịu không được gian khổ bên ngoài, đêm hôm nọ để lại cho nàng ta một phong thư, một tấm ngân phiếu, liền biến mất không còn tăm hơi.
Trong thư hắn ta nói, được người nhà tha thứ sẽ đến đón nàng ta thì nàng ta đã biết hắn ta sẽ không trở về, nhưng vẫn đợi hắn ta hai năm, lần này nàng ta trở lại Kinh Thành, chỉ muốn hỏi hắn ta một câu, nàng ta trong lòng hắn, thì tính là gì?
Đám người thấy thế, nhịn không được cảm khái, nhìn thái độ Thái Tử thân cận với Ban gia, đợi Thái Tử kế vị, chỉ sợ Ban gia còn phong quang mấy chục năm, bọn họ vẫn không nên đắc tội thì hơn.
Dung Hà nghe thanh âm đám người bốn phía nịnh nọt Thái Tử, ánh mắt xuyên qua màn che, rơi xuống trên người nữ quyến đối diện.
Hôm nay Ban Họa mặc một thân váy xòe màu đỏ tươi, lộ ra cần cổ trắng ngần, chải búi tóc bách hợp, cả người nhìn mềm mại vô cùng, Dung Hà ngẩm đầu nhìn khoảng không vô tình chú ý đến nàng.
"Quân Phách. " Thái Tử thấy Dung Hà không nói lời nào, liền chủ động mở miệng nói: " Ta có một cây quạt trắng, không biết có cơ hội cầu Quân Phách vẽ cho một bức không?"
"Đây là vinh hạnh của vi thần." Dung Hà đặt chén trà xuống, thở dài nói với Thái Tử: " Nếu như Thái Tử cần, thì tùy thời gọi vi thần là được."
Thái Tử thưởng thức tài hoa của Dung Hà, liền cùng y tham khảo một số vấn đề thi từ, đang phấn khích, bỗng nhiên bên kia nữ quyến truyền đến âm thanh ồn ào, hình như còn có tiếng chén đĩa bị vỡ.
Thái Tử bận bịu từ trên ghế đứng lên, gọi một thái giám nói: "Mau đi xem một chút, bên kia xảy ra chuyện gì?"
Chỉ chốc lát sau, thái giám đã trở về, nói với Thái Tử: "Thái Tử điện hạ, bên Trưởng Công Chúa Điện Hạ không có chuyện gì, chỉ là một vị khách nữ không cẩn thận đụng ngã chén trà thôi.”
Thái Tử nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi."
Bên nữ quyến, Khang Ninh Quận Chúa nhìn nước trà trên váy mình, hít sâu vài hơi, mới khiến mình miễn cưỡng đè lửa giận xuống.
"Họa Họa, dẫn Khang Ninh Quận Chúa ra sau viện thay bộ y phục khác." Trưởng Công Chúa cười nhạt một tiếng, ung dung hoa quý, hiển thị rõ uy nghi Công Chúa.