Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 5 : Giấu bạc
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Ban Họa hạ kiệu, nàng nói với người đến tiếp đón: "Thế tử trở lại chưa?"
"Hương Quân, nửa canh giờ thế tử trước đã trở về. " Hạ nhân khom người đáp: " Đang trong thư phòng đọc sách đấy."
"Đọc sách?" Ban Họa nhíu mày, đệ đệ của nàng là tên gia hỏa vào thư phòng sẽ choáng váng, nếu có thể ổn định tâm thần đọc sách, vậy thì thật là chuyện lạ trong thiên hạ: "Đi, ta xem hắn một chút.”
Khổng Tử nói: “Đừng lo người không biết mình, chỉ lo mình không biết người..."
Ban Họa mới vừa tới cửa thư phòng, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đọc sách của Ban Hằng, Ban Họa đẩy cửa ra, bắt gặp vẻ mặt gật gù của hắn, hai tay vòng trước ngực nói: "Đừng giả bộ, đọc 《 Luận Ngữ 》, sao trong tay lại cầm 《 Lễ Ký ", đệ cũng thật lợi hại."
"Ta chỉ đọc lộn sách binh pháp thôi, trong mắt nhìn《 Lễ Ký ", nhưng trong lòng lại là 《 Luận Ngữ 》, chỉ có như thế mới có thể đề cao trí nhớ của ta. " Ban Hằng mặt không đỏ tim không đập giải thích nói: " Tỷ thân là nữ nhi, biết gì chứ."
"Ừm?" Ban Họa nhếch lông mày: "Đệ vừa nói cái gì?"
"Ta, ta không hề nói gì cả " Ban Hằng để 《 Lễ Ký " trong tay xuống, cười xòa với Ban Họa trước mặt: "Tỷ, tỷ biết đầu óc ta không dùng được, mới vừa rồi là ta đang nói hươu nói vượn đấy."
Ban Họa không để ý tới hắn, đi đến trên giá sách lấy ra bộ 《 Mạnh Tử 》, lật ra liền phát hiện đây là vỏ ngoài bộ《 Mạnh Tử 》, bên trong lại là tạp kí, nàng còn chưa kịp lật ra, sách đã bị Ban Hằng cướp đi.
"Tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, sách này tỷ không thể xem." Ban Hằng đoạt lấy sách, liều mạng nhét vào ngực, loại sách này không thể để tỷ hắn thấy, nếu không thì mẫu thân không đánh chết hắn mới lạ.
"Không nhìn ta cũng biết bên trong là thứ gì, đơn giản là lên núi gặp hồ tiên, công tử tiểu thư hứa với nhau chuyện đại sự. " Ban Họa liếc mắt về phía giá sách: "Hôm nay thành thật vậy à?"
Ban Hằng cúi đầu không nói lời nào.
"Có phải lại ở bên ngoài rước lấy phiền phức không?" Ban Họa hoài nghi nhìn hắn: "Hay thiếu bạc mấy cô kỉ nữ rồi?"
"Cái kia... Cái kia cũng không phải là chuyện lớn gì. " Ban Hằng nhìn trần nhà rồi nhìn xuống đất, không dám nhìn Ban Họa: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ."
Một ngày cuối tháng chín, sáng sớm Ban Hoài đã ra cửa, thẳng đến đêm cấm đi lại mới hồi phủ, ba người trong nhà thấy trên y phục ông dính đất, mặt mũi tỏ vẻ thần bí, đều có chút hiếu kỳ ông đã làm gì.
"Ta chôn hai bình bạc trong biệt viện của chúng ta rồi. " Ban Hoài nhỏ giọng nói: " Không ai biết hôm nay ta đi chôn đồ đâu."
Âm Thị nhịn không được nói: "Chôn ở biệt viện thì có ích gì, đến lúc đó tân đế xét nhà, chúng ta có thể ở biệt viện sao?"
Ban Hoài nghe vậy sững sờ, ông chỉ mới nghĩ đến Hầu phủ sẽ bị điều tra, ngược lại quên chuyện xảy ra sau này, biệt viện cũng sẽ không thuộc về ông. Nghĩ đến đây, cả người ông như rũ ra, hôm nay xem như làm không công.
Nhưng có dẫn dắt của Ban Họa,trong biệt viện không thể chôn bạc, nhưng trong rừng thưa người ở lại có thể, ngày mai nàng và Ban Hằng sẽ mang người đi chung quanh nhìn một chút, xem có dễ bị phát hiện hay không, chờ bọn hắn bị xét nhà còn có thể đào bạc đi đến nơi khác. Hơn nữa còn chôn nhiều nơi, cho dù có bị người khác phát hiện, nhưng dù sao cũng nên có cá lọt lưới.
Sáng sớm hôm sau, tỷ đệ Ban gia mang theo mấy tên hộ vệ ra khỏi thành, sau đó lấy danh nghĩa rèn luyện thể lực cho đệ đệ, để Ban Hằng tự mình đem hai túi đất lên núi, đồng thời không cho phép hộ vệ hỗ trợ.
"Quyền pháp tổ phụ lưu lại không thể bị thất truyền từ tay đệ. " Hôm nay Ban Họa cố ý mặc vào một thân trang phục dễ hoạt động, nói với hộ vệ sau lưng: " Các ngươi ra bên ngoài canh giữ đi.”
Bọn hộ vệ tưởng Hương Quân muốn dạy thế tử quyền pháp không muốn truyền ra ngoài,thế là đều thức thời thối lui ra ngoài.
Học trộm loại chuyện này, nếu như bị phát hiện, là một tội lớn, bọn hắn ở Hầu phủ làm rất tốt, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình.
"Còn đứng ngây đó làm gì, đào nhanh!" Ban Họa lấy ra cuốc sắt nhỏ trong tay áo, quỳ một chân trên đất đào.
"Tỷ, tay ta sắp gãy mất. " Vẻ mặt Ban Hằng đau khổ lắc cánh tay đau nhức, nhận mệnh ngồi xuống mà đào, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh hô hào của luyện quyền, để tránh hộ vệ hoài nghi.
Tỷ đệ hai người dùng cả tay chân đào vô cùng nghiêm túc, nhưng lại không biết có người đang đến bên này.
"Các ngươi đang làm gì?"