Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 92 :
Ngày đăng: 13:00 30/04/20
Edit: Đào Sindy
Rất nhanh mồ hôi trên người Dung Hà chảy ra làm ướt toàn thân, đại phu đắp dược cao trên vết thương của y: "Bá gia, gần đây người phải ở trong phòng, chú ý gió ngoài cửa sổ, không thể quá buồn bực. Ngoài ra chúng ta còn một toa thuốc, hiệu dụng đơn thuốc chủ yếu là cầm máu sinh mủ, đợi vết thương tốt, mới có thể sử dụng thứ bổ huyết. Hiện tại nếu bổ quá mức, đối với vết thương của người có hại không lợi."
"Làm phiền hai vị." Khi thuốc trị thương đến lưng y, y cũng cảm giác được cảm giác thoải mái dễ chịu lạnh buốt truyền khắp toàn thân, ngay cả cảm giác đau đều biến mất hơn phân nửa.
"Bá gia khách sáo. " Đại phu hơi lớn tuổi nói: " Lúc trừ độc là khó nhịn nhất, Bá gia lại chưa kêu một tiếng khổ, chúng ta bội phục."
“Kêu hay không kêu đều đau, không bằng trước mặt giai nhân duy trì phong độ." Dung Hà cười nói: " Vô luận thế nào, hai vị đã giúp ta rất nhiều."
Vừa đi đến cửa Ban Hằng lại nghe được câu này, nhịn không được nhẹ hừ một tiếng, đã bị thương thành như vậy, không ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, còn có tinh lực nịnh nọt khoe mẽ trước mặt tỷ hắn, đây chính là phong thái quân tử ư?
"Không dám nhận tiếng cảm tạ của Bá gia. " Đại phu vội vàng hành lễ nói: " Bá gia chú ý món ăn gần đây nhất định phải thanh đạm, không thể ăn thức ăn kích thích, mỗi ngày chúng ta đều đến quý phủ thay thuốc cho Bá gia."
Nói xong những này, đại phu thi lễ với Ban Hoạ: "Quận Chúa, thuộc hạ cáo từ."
"Các ngươi đi về trước đi. " Ban Họa gật đầu với đại phu, quay đầu nói với Dung Hà: " Thời tiết càng ngày càng nóng, giường này của chàng đã dính máu, cũng không thể nằm. Đợi chút nữa nhịn đau một chút, bảo người đổi phòng khác cho chàng."
" Nên như thế. " Dung Hà áy náy nói: " Hôm nay cực khổ Họa Họa rồi."
"Ta chỉ mở miệng, làm việc là đại phu, không có gì cực khổ hay mệt nhọc cả." Ban Họa thở dài, bị Hoàng Đế hạ lệnh phạt trượng, đối với triều thần mà nói cũng không phải chuyện tốt gì, chỉ sợ ngay cả trên sử sách cũng ghi một khoản.
Dung Hà cười, không tiếp tục tranh luận vấn đề này với Ban Họa, y trầm mặc một lát, nhắm mắt lại nói: " Hôm nay nàng không nên tới."
Tất cả mọi người biết, tính tình bệ hạ bây giờ bất định, nếu là người bị ông trách phạt qua, thì sẽ không được trọng dụng lại. Y và Diêu đại nhân hiện tại, không biết có bao nhiêu người tránh không kịp? Giống như Ban gia dựa vào hoàng sủng mới sống vui vẻ tự do, thực sự không nên đến nhà y lúc này.
Việc này nếu truyền đến tai bệ hạ, thì khả năng biến thành Ban gia bất mãn với thánh ý, hay là nói Ban gia ngang nhiên đối nghịch cùng bệ hạ. Khi bệ hạ không bị bệnh sẽ không nghĩ như thế, nhưng bệ hạ bây giờ, lại rất khó nói.
Giống nhà Tĩnh Đình Công, không thể mất thánh ý.
Không thể không thừa nhận, người và tâm tính, chênh lệch vẫn còn rất lớn đấy.
"Chỉ tiếc, định chuẩn bị nghỉ đi thả diều cùng nàng. " Dung Hà nhìn ánh mặt trời bên ngoài: "Đợi ta khỏi hẳn, thời tiết Kinh Thành trở nên nóng bức khó nhịn, thả diều lại không thích hợp."
"Không sao, chờ đến mùa thu lại thả cũng giống vậy. " Ban Họa khuyên nói: " Thả diều mỗi năm đều có, đây là việc nhỏ."
Khóe miệng Dung Hà cong lên, như ánh mặt trời đầu mùa xuân, ấm áp mà không làm người ta cảm thấy nóng bức.
Lời Ban Họa an ủi Dung Hà cũng không sai, một ngày sau khi Dung Hà bị đánh, Thái Tử liền bị bệnh, trên triều đình Nhị Hoàng Tử đến giám quốc. Dung Hà và Diêu Bồi Cát cáo bệnh nghỉ dưỡng, Nhị Hoàng Tử ngay cả giữ lại đều không có, trực tiếp trả lời.
Có người nhìn thấy tư thế triều đình thế này, cảm thấy nhất định là Dung Hà bị Thánh thượng chán ghét mà vứt bỏ rồi, không phải thì tại sao Nhị Hoàng Tử lại trực tiếp cho Dung Hà dưỡng bệnh ở nhà, ngay cả giả ý giữ lại cũng không có? Đồng thời còn ở Lại bộ và Hộ bộ tìm Thượng Thư thay thế, tạm thời thay thế chức vị của Dung Hà và Diêu Bồi Cát.
Quan trọng là..., bây giờ tạm thời thay thế, qua một thời gian, ai biết là tạm thay hay thay thật?
Một số người bên ngoài có quan hệ tốt với y, liền bắt đầu dần dần rời xa y, những người này sau khi Dung Hà bị thương, chưa bao giờ tới cửa thăm viếng.
Việc này qua đi, Ban gia lần nữa biến thành trò cười Kinh Thành, tin đồn bên ngoài khác nhau. Cái gì tự cho là tìm được một con rể tốt, ai biết một khi con rể này thất thế, ngay cả chức vị Thượng Thư cũng giữ không được. Trong triều không ít người có tước vị, không có thực chức chỉ có tước vị, ở trong Kinh Thành này, thật đúng không tính là người thế nào. Gì mà vui quá hóa buồn, xem xem bọn họ còn phách lối thế nào.
Ngay cả một số nữ tử từng tự xưng ngưỡng mộ Dung Hà trong lòng, lúc này cũng không tiếp tục đề cập đến Dung Hà. Mặc dù mỹ nam đẹp trai quan trọng, nhưng địa vị quan trọng hơn, ai có thể bỏ qua được vinh hoa phú quý chứ?
Huống hồ không có Dung Hà, còn có thể có Lý Hà, Trương Hà, Vương Hà. Chỉ cần phú quý, sẽ không lo âu về những thứ này.
Tất cả mọi người đang quan sát thái độ bệ hạ, không dám tùy tiện tiếp cận Dung Hà.
Lúc này, chỉ có Ban gia không sợ hãi chút nào, dùng một tấm lòng can đảm ngu ngốc, thường hay tặng đồ đến phủ Thành An Bá.
Tất cả mọi người cho rằng Ban gia đang tìm đường chết, cho đến nửa tháng sau, quả nhiên trong cung hạ chỉ triệu kiến người Ban gia, mà danh hào Phúc Nhạc Quận Chúa thình lình được liệt kê trong thánh chỉ, là trọng điểm mời.