Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống
Chương 57 : Giai Đoạn Cuối Buổi Đấu Giá
Ngày đăng: 09:03 20/07/20
Xử lý xong mọi thứ, Thiên Long rời khỏi phòng số một rồi quay lại phòng của mình với hai người kia. Khi rời khỏi phòng thì tự nhiên thấy Lệ Hương đứng trước cửa, Thiên Long thấy làm lạ nói
Thiên Long: Nàng làm gì ở đây vậy?
Lệ Hương thấy hắn vào được có một lúc đã ra rồi thì hiếu kì lên tiếng hỏi
Lệ Hương: Cái này ta hỏi ngươi mới đúng chứ! Ngươi mới vào có một lúc mà đã rời khỏi phòng rồi.
Thiên Long nghe nàng hỏi vậy thì đáp: Ta đã giải quyết xong rồi thì đương nhiên phải rời đi chứ, không lẽ ở lại trong đó mà làm màu.
Nghe Thiên Long trả lời như vậy thì Lệ Hương ngạc nhiên nói: Hả? Ngươi vào đó còn chưa đầy một khắc mà đã xử lý xong rồi ư? Ngươi đã làm kiểu gì vậy?
Thiên Long nhìn nàng cười nói: Chuyện này đối với ta thì đơn giản mà thôi, mà thực ra ta chỉ phế đi tu vị của hai người cho chúng tu lại từ đầu thôi. À mà nàng cầm lấy này.
Vừa nói Thiên Long vừa móc ra cái giới chỉ chứa linh thạch mà Trình Thụy dùng để mua viên đan dược kia. Hắn nói tiếp
Thiên Long: Nàng còn gì không? Nếu không thì giờ ta cần trở lại phòng của mình để tiếp tục thưởng thức nốt buổi đấu giá này.
Lệ Hương nhận lấy giới chỉ chứa linh thạch, nàng thấy hắn không muốn kể về việc sao hắn xong việc nhanh như vậy và sao hắn chỉ phế đi tu vị lại không khử hai người đó. Thực ra Thiên Long cũng không muốn nói ra việc bị tình cảm của Trình Thụy cùng Thủy Hoa làm xúc động mà tha mạng cho hai người, Lệ Hương cũng không tiếp tục hỏi mà gật đầu nói
Lệ Hương: Được rồi, ngươi về phòng đi. Ta chỉ hơi lo cho ngươi, sợ ngươi không xử lý được thôi.
Thiên Long nghe nàng nói lo lắng cho mình thì nhếch mép cười nói: Ồ! Nàng lo lắng cho ta ư? Thật hạnh phúc quá đi, được mỹ nhân Lệ Hương quan tâm còn gì bằng cơ chứ hề hề. Không lẽ, nàng thích ta ư khà khà, nếu như vậy thì tốt quá.
Lệ Hương nghe hắn nói vớ vẩn như vậy thì hơi đỏ mặt mắng: Nói lung tung gì vậy chứ! Chúng ta là bằng hữu, ta lo lắng cho ngươi không hợp lý chắc. Dù gì hai kẻ đó cũng là hai Luyện Hư Kỳ.
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì cười đáp: Luyện Hư Trung Kỳ chưa làm khó được ta đâu, Luyện Hư Hậu Kỳ hay Đỉnh Phong thì ta còn có chút khó thở.
Lệ Hương nghe thế thì đáp: Hừ! Ngươi có vẻ tự cao tự đại nhỉ?
Thiên Long nhún vai nói: Ta nói đó đều là sự thật cả. Nàng có tin hay không thì tùy thôi, còn bây giờ nàng cho ta xin phép lui về phòng của mình.
Lệ Hương gật đầu nói: Được rồi! Ngươi về phòng đi, ta xuống dưới quản lý nốt buổi đấu giá đây.
Thiên Long cũng gật đầu đáp: Được!
Dứt câu hắn cùng Lệ Hương hai người đi về hai phía ngược nhau, tiến tới trước cửa phòng mình rồi đưa tay lên đẩy cửa tiến vào. Mở cửa ra thì thấy một cảnh tượng khá là thú vị, lúc này đập vào mắt Thiên Long là cảnh tượng Ngọc Anh cùng Hi Vũ đang nằm trên giường. Ngọc Anh thì liên tục xoa bóp bộ ngực đồ sộ của Hi Vũ với vẻ mặt kinh ngạc cùng một tia hứng thú, còn Hi Vũ thì liên tục giãy giụa chống cự.
Thấy cảnh này Thiên Long cạn lời, hắn lên tiếng hướng phía hai nàng nói
Thiên Long: Hai người đang làm cái quái gì vậy hả?
Hai người đang vật lộn với nhau trên giường bỗng nghe thấy tiếng Thiên Long vang lên thì lập tức hướng ánh mắt về phía hắn. Hi Vũ thì hơi lúng túng, nàng mặc dù lúc đầu có hơi bạo nhưng thực ra nàng cũng rất dễ xấu hộ trong một vài trường hợp. Đặc biệt trường hợp hiện tại, nàng sợ Thiên Long nghĩ mình cùng nữ nhân của hắn có sở thích khác người.
Ngọc Anh thì khuôn mặt vẫn vậy, tay liên tục xoa bóp bộ ngực hùng vĩ của Hi Vũ mà hướng Thiên Long nói với giọng đầy hưng phấn
Ngọc Anh: Long! Bộ ngực của nàng thực sự tuyệt vời đó, nó vừa to hơn của em lại vừa vô cùng mềm mại với đàn hồi. Đã thế nó không hề bị xệ mà còn nhô cao lên nữa cơ chứ. Thật là một bộ ngực tuyệt phẩm, ngay cả em còn bị hứng thú với bộ ngực của nàng.
Hi Vũ nghe một tràng như vậy thì mặt mộng bức, Thiên Long nghe vậy thì thở dài nói
Thiên Long: Anh cũng chịu em rồi đó! Vậy lý do gì khiến em dở cái trò này thế hả?
Ngọc Anh không ngừng tay nói: Chỉ là em thấy người của nàng trông đẹp quá, đã thế như em vừa nói bộ ngực nàng quá mức khủng khiến em không nhịn được mà làm như này. Và thực sự đúng vậy bộ ngực nàng rất chi là tuyệt đó.
Thiên Long bó tay với nàng, Hi Vũ bị đẻ ra bóp cho không còn sức phản kháng mặc dù tu vị nàng tăng theo chủ nhân tức là Hóa Thần Sơ Kỳ như Thiên Long nhưng mà do bị Ngọc Anh mò đúng điểm yếu chính là bộ ngực đồ sộ của nàng lại không kém phần nhạy cảm.
Thế là cho dù có hơn Ngọc Anh tận ba đại cảnh giới nhưng cũng không thể phản kháng lại được trước thế công của nàng. Thiên Long thấy Hi Vũ bất lực trước Ngọc Anh thì chỉ cười lắc đầu rồi tiến đến chỗ giường đưa tay tóm lấy cổ áo của Ngọc Anh rồi nhấc bổng nàng lên nói
Thiên Long: Em dừng lại được rồi đó! Chúng ta tiếp tục xem buổi đấu giá thôi.
Hi Vũ được Thiên Long cứu thoát khỏi mà trảo của Ngọc Anh thì mới thở phào một hơi, còn Ngọc Anh thì bị Thiên Long kéo tách ra khỏi bộ ngực của Hi Vũ nàng phản ứng y hệt con mèo đang cố với với đồ vật, đã thế nàng còn cố tình quay ra “khè” một tiếng với Thiên Long kèm theo bộ dạng đang bị Thiên Long nắm cổ áo sách lên thì nàng không khác gì con mèo là mấy.
Thiên Long nhìn nàng một dạng như này nói: Bộ em là mèo chắc mà lại quay ra khè anh? Tin anh phạt chết em không?
Ngọc Anh nghe vậy thì lập tức quay lại như cũ nói: Ấy! Anh bình tĩnh vó gì từ từ nói, mà cũng là do bộ ngực của nàng quá chi là tuyệt đó.
Thiên Long cũng không nhịn được liếc sang phía Hi Vũ, nhìn về bộ ngực của nàng. Hắn cũng hiểu được cảm giác của Ngọc Anh vì hắn cũng như nàng khi úp mặt vào đó khiến hắn trở nên mê mẩn bộ ngực của nàng và nó khiến hắn thất thần một lúc khi ở trong Trảm Thần Kiếm.
Hắn cũng nhanh chóng rời mắt đi, Hi Vũ cũng chỉnh lại y phục bị rối do Ngọc Anh làm ra. Nàng rời giường tiến lại chỗ tấm kính ngồi xuống ghế bên phải Thiên Long để tiếp tục quan sát buổi đấu giá. Thiên Long thì xách Ngọc Anh đặt vào ghế bên trai mình, sau khi được hắn đặt xuống thì Ngọc Anh nhớ ra cái gì đó nàng quay ra nhìn hắn nói
Ngọc Anh: Mà sao anh đi nhanh vậy? Thời gian trôi qua còn chưa nổi mười lăm phút mà.
Thiên Long nghe nàng vậy thì trả lời: Anh lập kết giới thời gian, trong phòng đó một giờ bằng một phút bên ngoài nên em mới thấy anh đi nhanh vậy đó. Chứ thực sự anh ở trong đó cũng khá lâu đó và lúc ra anh còn buôn chuyện với Lệ Hương nữa.
Ngọc Anh nghe vậy thì ồ một tiếng nói tiếp: Vậy anh xử lý như nào rồi?
Thiên Long nhìn nàng cười nói: Kết quả em sẽ khá là bất ngờ đó, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ được bản thân anh làm vậy.
Ngọc Anh nghe hắn nói vậy thì cũng hiếu kì hỏi: Ồ! Kể em nghe xem nào, điều gì mà khiến anh lại nói vậy.
Thiên Long cười méo mặt kể lại: Thì là như này, vốn ban đầu định thẳng tay giết hai người đó nhưng mà ai ngờ được khi anh thấy tình cảm của tên Trình Thụy kia giành cho Thủy Hoa lớn đến mức hắn sẵn sàng chết vì nàng ta ngay cả Thủy Hoa cũng sẵn sàng hy sinh để cho Trình Thụy sống cơ. Và bùm một cái, anh tự nhiên lên cơn cảm động rồi chỉ phế đi tu vị của cả hai cho chúng tu luyện lại từ đầu.
Ngọc Anh nghe vậy thì sốc, từ bao giờ chồng nàng dễ xúc động trước mấy cảnh ngôn lù này vậy, nàng đặt tay lên trán hắn cùng nàng rồi lẩm bẩm
Ngọc Anh: Không nóng, anh không hề sốt. Rốt cuộc anh có phải chồng em không đó?
Thiên Long biết nàng nghĩ gì thì hơi đỏ mặt xấu hổ nói: E hèm! Đương nhiên anh là chồng em rồi, chỉ là tự dưng hôm nay dễ xúc động quá thôi.
Xong hắn liếc nhìn nàng nói tiếp: Giờ chúng ta hãy tiếp tục buổi đấu giá thôi nào. Buổi đấu giá diễn ra như nào rồi?
Ngọc Anh nghe vậy cũng không trêu hắn nữa, nàng nhìn xuống sàn đấu giá nói
Ngọc Anh: Sắp đến những món cuối rồi và hình như sẽ có vài món Thiên Cấp đó.
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu, Hi Vũ ngồi một bên cũng chả nói gì mà chỉ chăm chú quan sát buổi đấu giá mà thôi.
Lúc này phía dưới sàn đấu giá, cô nàng đấu giá sư lên tiếng nói
“Được rồi, thưa những vị khách có mặt tại đây. Chúng ta đã gần tiến đến hồi kết điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đã đến những vật phẩm cuối cùng rồi”
Nghe lời nàng nói thì đám người bên dưới cũng ồ lên
“Cuối cùng cũng đến lúc, nghe nói lần này có vài món Thiên Cấp xuất hiện đó”
“Đúng vậy a! Mặc dù không thể mua nhưng mà trông thấy chúng và xem các thế lực tranh giành cũng thật thú vị”
“Đúng vậy! Không biết liệu lần này có những thế lực nào tham gia nhỉ? Chúng ta chỉ mới biết có Hồn Phủ và thành chủ tham gia mà thôi”
“Còn ba thế lực còn lại không biết ra sao, đặc biệt là phòng số ba hắn vung tay cái cả vạn linh thạch cực phẩm mà linh thạch cực phẩm quý như nào cơ chứ”
Nghe thấy đám người xôn xao thì cô nàng đấu giá sư cũng không chần nữa lên tiếng nói
“Được rồi! Không để mọi người chờ lâu nữa, sau đây là món vật phẩm đầu tiên trong số những vật phẩm đấu giá cuối cùng. Mang lên nào!”
Theo lời của nàng thì ngay lập tức từ phía sau sàn đấu giá có hai người đàn ông đi lên, hai người họ khiêng một cái gì đó lên, thứ đó được phủ lên một lớp màn che và cái tấm màn này có thể ngăn cách khí tức phát tán ra ngoài.
Khi món vật phẩm che khăn được đặt lên trước mặt cô nàng đấu giá sư, nàng gật đầu đợi hai người kia đi xuống rồi lên tiếng nói
“Được rồi! Để mọi người chờ lâu, sau tấm màn này chính là vật phẩm đầu tiên của số vật phẩm áp chót”
Nàng nhìn xung quanh rồi lại nói tiếp
“Không để mọi người tò mò chờ lâu nữa, sau lớp màn này chính là.....”
Vừa nói nàng vừa nắm lấy tấm màn và kéo xuống, và ngay khi tấm màn được kéo xuống thì đập vào mắt mọi người trong phòng đấu giá này là một màu xanh lam sáng chói. Từ vật phẩm này tỏa ra một khí tức khá là mạnh mẽ, đám người xung quanh khi cảm thấy điều này thì không nhịn được nói lên hai chữ
“Thiên Cấp Vật Phẩm”
Thiên Long: Nàng làm gì ở đây vậy?
Lệ Hương thấy hắn vào được có một lúc đã ra rồi thì hiếu kì lên tiếng hỏi
Lệ Hương: Cái này ta hỏi ngươi mới đúng chứ! Ngươi mới vào có một lúc mà đã rời khỏi phòng rồi.
Thiên Long nghe nàng hỏi vậy thì đáp: Ta đã giải quyết xong rồi thì đương nhiên phải rời đi chứ, không lẽ ở lại trong đó mà làm màu.
Nghe Thiên Long trả lời như vậy thì Lệ Hương ngạc nhiên nói: Hả? Ngươi vào đó còn chưa đầy một khắc mà đã xử lý xong rồi ư? Ngươi đã làm kiểu gì vậy?
Thiên Long nhìn nàng cười nói: Chuyện này đối với ta thì đơn giản mà thôi, mà thực ra ta chỉ phế đi tu vị của hai người cho chúng tu lại từ đầu thôi. À mà nàng cầm lấy này.
Vừa nói Thiên Long vừa móc ra cái giới chỉ chứa linh thạch mà Trình Thụy dùng để mua viên đan dược kia. Hắn nói tiếp
Thiên Long: Nàng còn gì không? Nếu không thì giờ ta cần trở lại phòng của mình để tiếp tục thưởng thức nốt buổi đấu giá này.
Lệ Hương nhận lấy giới chỉ chứa linh thạch, nàng thấy hắn không muốn kể về việc sao hắn xong việc nhanh như vậy và sao hắn chỉ phế đi tu vị lại không khử hai người đó. Thực ra Thiên Long cũng không muốn nói ra việc bị tình cảm của Trình Thụy cùng Thủy Hoa làm xúc động mà tha mạng cho hai người, Lệ Hương cũng không tiếp tục hỏi mà gật đầu nói
Lệ Hương: Được rồi, ngươi về phòng đi. Ta chỉ hơi lo cho ngươi, sợ ngươi không xử lý được thôi.
Thiên Long nghe nàng nói lo lắng cho mình thì nhếch mép cười nói: Ồ! Nàng lo lắng cho ta ư? Thật hạnh phúc quá đi, được mỹ nhân Lệ Hương quan tâm còn gì bằng cơ chứ hề hề. Không lẽ, nàng thích ta ư khà khà, nếu như vậy thì tốt quá.
Lệ Hương nghe hắn nói vớ vẩn như vậy thì hơi đỏ mặt mắng: Nói lung tung gì vậy chứ! Chúng ta là bằng hữu, ta lo lắng cho ngươi không hợp lý chắc. Dù gì hai kẻ đó cũng là hai Luyện Hư Kỳ.
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì cười đáp: Luyện Hư Trung Kỳ chưa làm khó được ta đâu, Luyện Hư Hậu Kỳ hay Đỉnh Phong thì ta còn có chút khó thở.
Lệ Hương nghe thế thì đáp: Hừ! Ngươi có vẻ tự cao tự đại nhỉ?
Thiên Long nhún vai nói: Ta nói đó đều là sự thật cả. Nàng có tin hay không thì tùy thôi, còn bây giờ nàng cho ta xin phép lui về phòng của mình.
Lệ Hương gật đầu nói: Được rồi! Ngươi về phòng đi, ta xuống dưới quản lý nốt buổi đấu giá đây.
Thiên Long cũng gật đầu đáp: Được!
Dứt câu hắn cùng Lệ Hương hai người đi về hai phía ngược nhau, tiến tới trước cửa phòng mình rồi đưa tay lên đẩy cửa tiến vào. Mở cửa ra thì thấy một cảnh tượng khá là thú vị, lúc này đập vào mắt Thiên Long là cảnh tượng Ngọc Anh cùng Hi Vũ đang nằm trên giường. Ngọc Anh thì liên tục xoa bóp bộ ngực đồ sộ của Hi Vũ với vẻ mặt kinh ngạc cùng một tia hứng thú, còn Hi Vũ thì liên tục giãy giụa chống cự.
Thấy cảnh này Thiên Long cạn lời, hắn lên tiếng hướng phía hai nàng nói
Thiên Long: Hai người đang làm cái quái gì vậy hả?
Hai người đang vật lộn với nhau trên giường bỗng nghe thấy tiếng Thiên Long vang lên thì lập tức hướng ánh mắt về phía hắn. Hi Vũ thì hơi lúng túng, nàng mặc dù lúc đầu có hơi bạo nhưng thực ra nàng cũng rất dễ xấu hộ trong một vài trường hợp. Đặc biệt trường hợp hiện tại, nàng sợ Thiên Long nghĩ mình cùng nữ nhân của hắn có sở thích khác người.
Ngọc Anh thì khuôn mặt vẫn vậy, tay liên tục xoa bóp bộ ngực hùng vĩ của Hi Vũ mà hướng Thiên Long nói với giọng đầy hưng phấn
Ngọc Anh: Long! Bộ ngực của nàng thực sự tuyệt vời đó, nó vừa to hơn của em lại vừa vô cùng mềm mại với đàn hồi. Đã thế nó không hề bị xệ mà còn nhô cao lên nữa cơ chứ. Thật là một bộ ngực tuyệt phẩm, ngay cả em còn bị hứng thú với bộ ngực của nàng.
Hi Vũ nghe một tràng như vậy thì mặt mộng bức, Thiên Long nghe vậy thì thở dài nói
Thiên Long: Anh cũng chịu em rồi đó! Vậy lý do gì khiến em dở cái trò này thế hả?
Ngọc Anh không ngừng tay nói: Chỉ là em thấy người của nàng trông đẹp quá, đã thế như em vừa nói bộ ngực nàng quá mức khủng khiến em không nhịn được mà làm như này. Và thực sự đúng vậy bộ ngực nàng rất chi là tuyệt đó.
Thiên Long bó tay với nàng, Hi Vũ bị đẻ ra bóp cho không còn sức phản kháng mặc dù tu vị nàng tăng theo chủ nhân tức là Hóa Thần Sơ Kỳ như Thiên Long nhưng mà do bị Ngọc Anh mò đúng điểm yếu chính là bộ ngực đồ sộ của nàng lại không kém phần nhạy cảm.
Thế là cho dù có hơn Ngọc Anh tận ba đại cảnh giới nhưng cũng không thể phản kháng lại được trước thế công của nàng. Thiên Long thấy Hi Vũ bất lực trước Ngọc Anh thì chỉ cười lắc đầu rồi tiến đến chỗ giường đưa tay tóm lấy cổ áo của Ngọc Anh rồi nhấc bổng nàng lên nói
Thiên Long: Em dừng lại được rồi đó! Chúng ta tiếp tục xem buổi đấu giá thôi.
Hi Vũ được Thiên Long cứu thoát khỏi mà trảo của Ngọc Anh thì mới thở phào một hơi, còn Ngọc Anh thì bị Thiên Long kéo tách ra khỏi bộ ngực của Hi Vũ nàng phản ứng y hệt con mèo đang cố với với đồ vật, đã thế nàng còn cố tình quay ra “khè” một tiếng với Thiên Long kèm theo bộ dạng đang bị Thiên Long nắm cổ áo sách lên thì nàng không khác gì con mèo là mấy.
Thiên Long nhìn nàng một dạng như này nói: Bộ em là mèo chắc mà lại quay ra khè anh? Tin anh phạt chết em không?
Ngọc Anh nghe vậy thì lập tức quay lại như cũ nói: Ấy! Anh bình tĩnh vó gì từ từ nói, mà cũng là do bộ ngực của nàng quá chi là tuyệt đó.
Thiên Long cũng không nhịn được liếc sang phía Hi Vũ, nhìn về bộ ngực của nàng. Hắn cũng hiểu được cảm giác của Ngọc Anh vì hắn cũng như nàng khi úp mặt vào đó khiến hắn trở nên mê mẩn bộ ngực của nàng và nó khiến hắn thất thần một lúc khi ở trong Trảm Thần Kiếm.
Hắn cũng nhanh chóng rời mắt đi, Hi Vũ cũng chỉnh lại y phục bị rối do Ngọc Anh làm ra. Nàng rời giường tiến lại chỗ tấm kính ngồi xuống ghế bên phải Thiên Long để tiếp tục quan sát buổi đấu giá. Thiên Long thì xách Ngọc Anh đặt vào ghế bên trai mình, sau khi được hắn đặt xuống thì Ngọc Anh nhớ ra cái gì đó nàng quay ra nhìn hắn nói
Ngọc Anh: Mà sao anh đi nhanh vậy? Thời gian trôi qua còn chưa nổi mười lăm phút mà.
Thiên Long nghe nàng vậy thì trả lời: Anh lập kết giới thời gian, trong phòng đó một giờ bằng một phút bên ngoài nên em mới thấy anh đi nhanh vậy đó. Chứ thực sự anh ở trong đó cũng khá lâu đó và lúc ra anh còn buôn chuyện với Lệ Hương nữa.
Ngọc Anh nghe vậy thì ồ một tiếng nói tiếp: Vậy anh xử lý như nào rồi?
Thiên Long nhìn nàng cười nói: Kết quả em sẽ khá là bất ngờ đó, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ được bản thân anh làm vậy.
Ngọc Anh nghe hắn nói vậy thì cũng hiếu kì hỏi: Ồ! Kể em nghe xem nào, điều gì mà khiến anh lại nói vậy.
Thiên Long cười méo mặt kể lại: Thì là như này, vốn ban đầu định thẳng tay giết hai người đó nhưng mà ai ngờ được khi anh thấy tình cảm của tên Trình Thụy kia giành cho Thủy Hoa lớn đến mức hắn sẵn sàng chết vì nàng ta ngay cả Thủy Hoa cũng sẵn sàng hy sinh để cho Trình Thụy sống cơ. Và bùm một cái, anh tự nhiên lên cơn cảm động rồi chỉ phế đi tu vị của cả hai cho chúng tu luyện lại từ đầu.
Ngọc Anh nghe vậy thì sốc, từ bao giờ chồng nàng dễ xúc động trước mấy cảnh ngôn lù này vậy, nàng đặt tay lên trán hắn cùng nàng rồi lẩm bẩm
Ngọc Anh: Không nóng, anh không hề sốt. Rốt cuộc anh có phải chồng em không đó?
Thiên Long biết nàng nghĩ gì thì hơi đỏ mặt xấu hổ nói: E hèm! Đương nhiên anh là chồng em rồi, chỉ là tự dưng hôm nay dễ xúc động quá thôi.
Xong hắn liếc nhìn nàng nói tiếp: Giờ chúng ta hãy tiếp tục buổi đấu giá thôi nào. Buổi đấu giá diễn ra như nào rồi?
Ngọc Anh nghe vậy cũng không trêu hắn nữa, nàng nhìn xuống sàn đấu giá nói
Ngọc Anh: Sắp đến những món cuối rồi và hình như sẽ có vài món Thiên Cấp đó.
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu, Hi Vũ ngồi một bên cũng chả nói gì mà chỉ chăm chú quan sát buổi đấu giá mà thôi.
Lúc này phía dưới sàn đấu giá, cô nàng đấu giá sư lên tiếng nói
“Được rồi, thưa những vị khách có mặt tại đây. Chúng ta đã gần tiến đến hồi kết điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đã đến những vật phẩm cuối cùng rồi”
Nghe lời nàng nói thì đám người bên dưới cũng ồ lên
“Cuối cùng cũng đến lúc, nghe nói lần này có vài món Thiên Cấp xuất hiện đó”
“Đúng vậy a! Mặc dù không thể mua nhưng mà trông thấy chúng và xem các thế lực tranh giành cũng thật thú vị”
“Đúng vậy! Không biết liệu lần này có những thế lực nào tham gia nhỉ? Chúng ta chỉ mới biết có Hồn Phủ và thành chủ tham gia mà thôi”
“Còn ba thế lực còn lại không biết ra sao, đặc biệt là phòng số ba hắn vung tay cái cả vạn linh thạch cực phẩm mà linh thạch cực phẩm quý như nào cơ chứ”
Nghe thấy đám người xôn xao thì cô nàng đấu giá sư cũng không chần nữa lên tiếng nói
“Được rồi! Không để mọi người chờ lâu nữa, sau đây là món vật phẩm đầu tiên trong số những vật phẩm đấu giá cuối cùng. Mang lên nào!”
Theo lời của nàng thì ngay lập tức từ phía sau sàn đấu giá có hai người đàn ông đi lên, hai người họ khiêng một cái gì đó lên, thứ đó được phủ lên một lớp màn che và cái tấm màn này có thể ngăn cách khí tức phát tán ra ngoài.
Khi món vật phẩm che khăn được đặt lên trước mặt cô nàng đấu giá sư, nàng gật đầu đợi hai người kia đi xuống rồi lên tiếng nói
“Được rồi! Để mọi người chờ lâu, sau tấm màn này chính là vật phẩm đầu tiên của số vật phẩm áp chót”
Nàng nhìn xung quanh rồi lại nói tiếp
“Không để mọi người tò mò chờ lâu nữa, sau lớp màn này chính là.....”
Vừa nói nàng vừa nắm lấy tấm màn và kéo xuống, và ngay khi tấm màn được kéo xuống thì đập vào mắt mọi người trong phòng đấu giá này là một màu xanh lam sáng chói. Từ vật phẩm này tỏa ra một khí tức khá là mạnh mẽ, đám người xung quanh khi cảm thấy điều này thì không nhịn được nói lên hai chữ
“Thiên Cấp Vật Phẩm”