Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 3 : Cho Ngươi Năm Triệu (3)

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: An Minh Tuệ



___________________



Trong phòng có đến hơn ba mươi mấy người lại không hề tạo ra cảm giác chật chội, nhưng lại rất ầm ỹ, trong không khí tràn ngập mùi rượu, thuốc lá cùng với mùi nước hoa, không gì có thể diễn tả hợp hơn chính là ngợp trong vàng son.



Đại khái Thẩm Minh cũng không quá yêu thích tình cảnh này, sau khi tới liền gác chân lên ghế, cả người nửa nằm trên ghế sa lon mà hút thuốc, cũng không gia nhập cùng với mấy người Tần Lỗi chơi đùa, bất quá Thẩm Minh hẳn là quen thuộc với tình trạng này, cả khuân mặt cũng không hề biểu lộ ra một chút khó chịu nào, chỉ là khi có người ngẫu nhiên tới chào hỏi hay mời rượu, cung cung kính kính gọi hắn một tiếng Đại thiếu, hắn cũng chỉ cao ngạo gật đầu, đối phương bên kia uống một hơi cạn sạch ly rượu, mà hắn liền ngay cả cái chén cũng không có chạm qua, thế nhưng mọi người lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, không hề cảm thấy có cái gì là không đúng.



Giang Niệm ngồi ở bên cạnh Thẩm Minh, hơi hơi cảm thấy mệt mỏi liền theo thói quen tựa đầu vào vai của Thẩm Minh—— cũng bởi vì động tác này của Giang Niệm, cô giống như nghe được trong phòng có âm thanh hút khí không nhỏ, nhìn mọi người giống như mười phần khiếp sợ.



Nhất là Dương Tuệ Linh đang chuyện trò vui vẻ ở một bên, liền ánh mắt nhìn cô không còn trầm ổn giống như lúc trước tại phòng ăn.



Xác thực Dương Tuệ Linh bây giờ rất không vui, Thẩm Minh là một người đàn ông cao ngạo, sao có thể để cho người khác dựa vào người hắn cơ chứ? Mà người kia lại không chút nào tự giác được hành động của bản thân, cô ta đối đãi với Thẩm Minh như những người đàn ông bình thường, lá gan thật sự rất lớn!



Huống chi Giang Niệm quá mức bình thường, trừ khuân mặt kia ra, thì tất cả đều không có chút nào đặc biệt, gia thế càng là tầm thường không đáng nhắc đến, cô ta chỗ nào xứng với một người hoàn hảo như Thẩm Minh? Thẩm Minh như thế nào lại coi trọng một người chả ra cái gì như Giang Niệm?



Lại còn cự tuyệt thông gia cùng với Dương gia.



Cô ta có chỗ nào không bằng Giang Niệm sao? Đương nhiên là không.



Dương Tuệ Linh mặc dù không hài lòng với Giang Niệm, nhưng cũng không có thật sự đặt Giang Niệm vào trong mắt mình, chắc chắn Giang Niệm không thể nào bước vào được cổng lớn của Thẩm gia.



Bên kia Giang Niệm tinh thần cũng tràn đầy phấn khởi, sau khi ở bên người Thẩm Minh xoát ra được một đống giá trị cừu hận, làm như không có việc gì tiếp tục chơi đùa ngón tay Thẩm Minh, tay của Thẩm Minh thật sự rất đẹp, ngón tay thon dài, các khớp xương cân xứng, móng tay cũng được chăm sóc sạch sẽ, chỉ là ở trong lòng bàn tay có một vài vết chai mỏng, cô cầm bàn tay của hắn lật qua lật lại, Thẩm Minh không nhịn được nắm lại bàn tay nhỏ của cô:



“Đừng nghịch ngợm.”



Giang Niệm cười tủm tỉm dựa vào trên bả vai hắn, đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời:



“Hì hì.”



Dương Tuệ Linh lại tự an ủi chính mình, Giang Niệm cũng chỉ là loại tôm tép nhãi nhép mà thôi, xem cô còn có thể cười được bao lâu nữa, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kia cũng không nhịn được mà âm thầm cắn răng. Cô ta cầm chén rượu lên uống một ngụm, bên cạnh mấy người phụ nữ nói thủ đoạn của Giang Niệm cũng không phải đơn giản, không chỉ có thể làm được bạn gái của một người cao lãnh như Thẩm Minh, lại còn có thể cư xử một cách tự nhiên giống như những cặp đôi bình thường khi yêu nhau, xem ra Thẩm Minh đối với Giang Niệm cũng không phải là tầm thường nha, mọi người còn nghe nói hắn vì Giang Niệm kém chút nữa cãi nhau cùng với Thẩm lão gia tử vân vân,...



Dương Tuệ Linh ho một tiếng, mấy người bên cạnh thức thời ngậm miệng lại, Dương Tuệ Linh lạnh lùng nói:


Đương nhiên Giang Niệm sầu lo cũng không có tiếp tục quá lâu, bởi vì thời điểm ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Dương Tuệ Linh rốt cục không nhịn được nữa, nói là có chuyện muốn nói riêng với Thẩm Minh, Giang Niệm đương nhiên nói mau đi đi mau đi đi, cô sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hắn, sau đó hai người bọn họ liền rời đi.



Dương Tuệ Linh đúng là có chút không giữ được bình tĩnh, cô ta thích Thẩm Minh, cũng biết Thẩm Minh đối với Giang Niệm chỉ là vui đùa nhất thời, là giải trí trước hôn nhân mà thôi, nhưng bây giờ lại thấy hắn đối xử với Giang Niệm như vậy, cô ta có thể cam tâm sao?



Hai người đi đến cửa số cuối cùng của dẫy hành lang, gió đêm mát lạnh thổi tới, Thẩm Minh gõ gõ điếu thuốc, thản nhiên nói:



“Dương tiểu thư, tôi trước đó đã nói qua, việc kia là mong muốn của trưởng bối trong nhà, cũng không phải là mong muốn của tôi, hi vọng cô không nên hiểu lầm.”



Dương Tuệ Linh yên lặng một hồi lâu, nhìn thấy trong đáy mắt của Thẩm Minh có một chút không kiên nhẫn, lại cười nói:



“Em rất rõ ràng, em hôm nay đã thấy rõ, chỉ là anh cũng phải hiểu, anh cùng cô ấy là không có khả năng.”



Thẩm Minh nhíu mày:



“Dương tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi, không có quan hệ gì với cô, còn xin cô tự trọng.”



Dương Tuệ Linh thấy trong lòng hơi đau, Thẩm Minh dụi tàn thuốc:



“Lời cần nói cũng đã nói xong, vậy tôi liền đi trước, về sau đừng lại vì loại chuyện này tới tìm tôi.”



Hắn đi ra mấy bước, Dương Tuệ Linh càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng là không cam tâm khi bản thân lại bại bởi một người cái gì cũng không bằng mình rốt cục cô ta nhịn không được, ngay tại thời điểm Thẩm Minh sắp đi khuất, liền chạy đến từ phía sau lưng ôm lấy hắn:



“Thẩm Minh, em đối với anh là thật lòng.”



“Thật sự!”



Dương Tuệ Linh nhấn mạnh điều nàng nói là sự thật.



Thẩm Minh mặt lạnh xuống, hắn giữ chặt tay của Dương Tuệ Linh ôm ở bên hông hắn, đúng lúc ngẩng đầu lên, bỗng nhiên trông thấy Giang Niệm đứng ở trước mặt hắn.



Cô không biết là xuất hiện từ khi nào.



“Hai người đang làm cái gì?!”