Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 5 : Cho Ngươi Năm Triệu (5)

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: An Minh Tuệ



___________________



Hiện tại tất cả mọi việc phát sinh đều nằm trong dự liệu của Từ Siêu, Thẩm lão bản la ai? Hắn mặc dù rất có phong độ thân sĩ, sẽ không tùy tiện phát cáu, nhưng đồng dạng, niềm kiêu ngạo của hắn cùng tự tin lại khiến cho tính cách của hắn bị thiếu hụt nghiêm trọng, nếu không có xuất hiện cãi nhau hay tranh chấp, đó là không có khả năng.



Bất quá lần này cãi nhau cũng chỉ là nhất thời, dù sao vấn đề lần này cũng ở từ Thẩm lão bản mà ra, Giang Niệm có thể thật sự tức giận đến mức không để ý tới hắn? Đương nhiên không thể nào.



Nào biết mấy ngày kế tiếp, Từ Siêu xem như thấy được cái gì gọi là lời nói vả mặt!



Nghĩ nghĩ, hắn từ khi làm trợ lý của Thẩm Minh đến bây giờ, đi đến chỗ nào, mọi người đều có thể nể mặt hắn ba phần, từ trước đến nay chỉ có hắn cự tuyệt người khác, lúc nào gặp phải cái dạng bị người ta cự tuyệt?



Vị tiểu tổ tông Giang Niệm này tuyệt đối là một trường hợp đặc biệt!



Bất quá hắn ngược lại là không có cảm thấy phiền muộn, dù sao có mất mặt cũng không phải mặt của hắn nha, nhưng là mặt lão bản của hắn.



Quả nhiên, dù người đàn ông có lý trí, lãnh khốc đến đâu, gặp được người phụ nữ không nói lý lẽ, vậy cũng chỉ có thể bó tay mà không làm được gì, nghĩ đến mỗi lần mình thất bại tan tác, thời điểm trở về văn phòng trông thấy Thẩm lão bản khuân mặt từ trước đến nay đều bất động thanh sắc, giờ lại cau chặt lông mày giống như là xoắn xuýt, lại giống là bộ dáng ảo não, Từ Siêu trong lòng liền “Oa!” một tiếng, rất ít khi nhìn thấy lão bản có bộ mặt như vậy, Từ Siêu liều cảm thấy hưng phấn!



Khục! Còn có,



“Lão bản, Giang tiểu thư nói tôi về sau đều không cần đến trường tìm nữa, cô ấy nói cô còn phải chuẩn bị để kết thúc cuộc thi, bề bộn nhiều việc, để lão bản... Để cho tôi đừng đi quấy rầy đến Giang tiểu thư.”



Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn nhỏ xuống, có chút dấu đầu hở đuôi.



“...”



Thẩm Minh ném bút đi, cảm thấy đau đầu nghĩ bạn gái nhỏ của mình mà tức giận đúng là có chút để cho người khác không chống đỡ được.



Giang Niệm là thật sự bề bộn nhiều việc, vội vàng chuẩn bị kiểm tra, thi cuối kỳ xong còn phải chuẩn bị nghỉ hè đi thực tập, còn phải vội vàng chuẩn bị kế hoạch khi năm triệu kia cầm tới tay, sau đó phải như thế nào sống phóng túng bản thân...



Giang Niệm mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng cũng không quên gọi điện thoại cho cha Giang và mẹ Giang nói chuyện, hỏi thăm, gia thế của Giang gia bình thường, cha mẹ bây giờ tuổi cũng không nhỏ, hiện tại còn ở nhà cũ bên trong trấn, dạy học ở một trường tiểu học, dự định dậy thêm mấy năm nữa sẽ về hưu.



Cha Giang mẹ Giang đều là người thật thà, thời điểm gọi điện thoại hỏi một chút xem Giang Niệm học tập thế nào, ăn cơm ra sao, còn có tiền tiêu không, sau đó liền bảo cô phải ngoan ngoãn, chú ý an toàn của mình vân vân, Giang Niệm cười tủm tỉm đồng ý, nói bọn họ cũng phải chú ý thân thể, khi thi cuối kỳ kết thúc cô sẽ về nhà chơi mấy ngày, về sau lại về A thị thực tập.



Mẹ Giang cười một tiếng, nhỏ giọng hỏi cô:




“Về sau có cái gì, anh nhất định sẽ nói cho em. Được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa.”



“Anh...”



“Anh nghĩ qua, chúng ta đã là kết giao, nên thẳng thắn đối với lẫn nhau, trước đó là anh cân nhắc không chu toàn. Niệm Niệm, em nói đúng.”



“...” Anh là ma quỷ sao?



Hắn ôm cô, cảm giác được trên tóc cô nhàn nhạt mùi thơm ngát, chỉ cảm thấy vừa lòng thỏa ý.



Thân là bá đạo tổng giám đốc thanh lãnh của anh, sự bá đạo của anh, anh sẽ gào thét đâu? Giang Niệm rất khó chịu, chỉ có thể yên lặng nuốt vào quả đắng.



Sau bữa cơm chiều Thẩm Minh đưa cô về trường học, trước khi chia tay còn hôn một cái vào cái trán của cô, cô uống một chút rượu đỏ, khuôn mặt càng thêm hồng nhuận. Thẩm Minh bưng lấy gương mặt của cô, tại cánh môi cô bên trên nhẹ nhàng đụng đụng.



Người đàn ông này thanh lãnh, liền ngay cả hôn cũng khắc chế, môi lại nóng hổi.



Giang Niệm chạy chậm lên trên lầu, Lâm Hiểu Nguyệt đang đắp mặt nạ, trông thấy Giang Niệm khuân mặt hồng hồng chạy vào, nha âm thanh:



“Làm chuyện xấu xa gì rồi?”



Giang Niệm nói: “... Cho Thẩm lão bản tẩy não thành công có tính không?”



Lâm Hiểu Nguyệt nghe không hiểu:



“Cái gì?”



Giang Niệm nâng lấy khuôn mặt, ngao ô một tiếng đâm vào trong chăn.



Bất quá cô cũng không có cao hứng được bao lâu, ở trường học có người truyền ra lời đồn nói, hoa khôi của hệ nào đó được bao nuôi, có người trông thấy người đó nhiều lần lén lút lên nhiều xe sang trọng, trong nhà người đó rất bình thường, bình thường lại không nghe nói có bạn trai, đây nhất định không đơn giản, mặt khác còn có mấy tấm ảnh chụp mơ hồ, đương nhiên coi như đen sì cũng có thể nhìn ra hai cái xe kia giá trị không rẻ, càng có thể mơ hồ nhìn ra được cái bóng của Giang Niệm.



Giang Niệm xem xét, đây chính là hôm qua Thẩm Minh đưa cô về dưới ký túc xá nha, khi đó trời đã tối rồi, cô còn cố ý chọn lấy một chỗ tối, không thể nào khiến cho người khác chú ý để xuống xe, cái này đều có thể bị chụp được?



Đây chẳng lẽ là kết quả mà cô đạt được khi cố gắng che giấu như vậy sao?