Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 66 : Khuynh thành tuyệt luyến (7)

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Edit:An Minh Tuệ.



_________________



Ngô Văn Văn cùng anh quay phim thời điểm cuối cùng rời đi cũng cảm giác hồn mình không ở trong xác nữa, giống như bị thứ gì đó trùng điệp đập trúng trán, người Giang gia thật là không như bình thường, Giang Niệm cũng không phải người bình thường.



Đương nhiên, bọn họ đều có cùng một cái dự cảm, lần này phỏng vấn sẽ hot, tuyệt đối sẽ hot!



Cuối cùng, video phỏng vấn Trạng Nguyên của tỉnh B gần như không chỉ phát ra ở đài truyền hình địa phương, bọn họ còn đem video phỏng vấn đăng ở Wechat có chứng nhận cùng với Weibo đài truyền hình lớn B có dấu V chứng nhận, tiêu đề “Trạng Nguyên Tỉnh” liền rất làm người khác chú ý, không chỉ có các bậc phụ huynh sẽ muốn từ đó thu hoạch được một chút kinh nghiệm giáo dục con mình, học sinh cũng muốn hấp thụ một chút tâm đắc của học bá* trong học tập, người tò mò cũng muốn đến xem náo nhiệt.



*Học bá: người chăm chỉ trong học hành, điểm cao. Giống học sinh giỏi bên mình.



Sau đó, người xem video phỏng vấn mới phát hiện, giống như việc xảy ra cùng bọn họ nghĩ tới không giống nhau lắm???



Thật ra thì đoạn đầu đều rất bình thường, chính là phóng viên phỏng vấn mấy học sinh giỏi trong trường học, khóc đến hung hăng nhất chính là cô bé nói mình không có thi tốt, bởi vì cô bé đó khóc đến tội nghiệp khiến bọn họ đều rất đồng tình, lần này không có thi tốt lần sau thi lại tốt, dù sao có tinh thần học tập, biết cố gắng thì cũng rất không tệ, kết quả cô bé đó nói mình chỉ thi được sáu trăm bốn mươi điểm?!



... Sáu trăm bốn mươi điểm là thấp sao? Hay là do quan niện thay đổi rồi?



Còn một cậu bé trai khác nói mình rất thỏa mãn, mặc dù thi kém một chút không có cách nào nói ra cho mọi người biết, chỉ nói qua là được khoảng sáu trăm điểm, nhưng lần sau cậu sẽ tiếp tục cố gắng.



... Nhưng mà được khoảng sáu trăm điểm thật ra là không thấp nha!



Thế giới học bá thật là khó hiểu.



Đương nhiên những bạn học này cũng chưa quên khích lệ một chút Trạng Nguyên tỉnh. trong truyền thuyết, nói cô rất không dễ dàng, mặc dù thân thể không tốt lại chưa từng có bỏ bê việc học vân vân, là tấm gương tốt đáng giá để học tập, bọn họ sẽ lấy cô làm mục tiêu, sau đó siêu việt hơn cô!



Đúng là rất đáng được học tập, bọn họ nhìn thấy bạn bè ở trường đối với Trạng Nguyên tỉnh trong truyền thuyết là Giang Niệm vẫn là rất bội phục, rất đau lòng, các bậc phụ huynh nhìn liền lôi kéo con mình nói nhìn xem thân thể của người ta như vậy, sức khỏe không tốt còn kiên trì học tập cầm hạng thứ nhất của tỉnh, làm sao con còn không thể làm ba la ba la... ; cùng là học sinh xem vẫn còn có chút xấu hổ, người ta đều có thể ở bên trong nghịch cảnh lấy được thành tích tốt như vậy, bọn họ còn có thể có cớ gì không cố gắng, không học tập?



Đương nhiên không thể!



Đến khi ống kính quay đến cảnh phóng viên đi đến nhà của Trạng Nguyên tỉnh, trông thấy cô bé gầy yếu ngồi ở trước bàn sách, một cảm giác bội phục cùng đau lòng liền càng nhiều hơn, cô bé đó đều có thể vượt qua nghịch cảnh mà cố gắng sinh hoạt, cố gắng học tập, bọn họ sao có thể liền ngay cả một cô bé cũng không bằng đâu?



Nửa đoạn phỏng vấn lúc đầu, bọn họ nghe Giang Niệm rất là thật lòng tiếp nhận phỏng vấn, nói trong mỗi ngày việc nhiều nhất cô làm chính là ở trong thư phòng, khỏi bệnh rồi liền đi trường học, thân thể kém thì ở nhà tĩnh dưỡng, còn đề cử sách mà cô xem, cũng nói thêm kinh nghiệm học tập bình thường cùng một chút ham muốn nhỏ, trong lúc nói chuyện đều là đối với sinh hoạt yêu quý cùng hướng tới, không có một tơ một hào u ám hoặc là tức giận thế giới đối với cô không công bằng, cả người tràn đầy ánh nắng vui vẻ.



Có người xem nhắn lại nói: “Giang Niệm là một cô bé rất để cho người ta cảm động cùng khâm phục, bất kể là  chấp nhất hay vẫn là nghị lực của cô bé, kiên cường vẫn là rộng rãi, đều là những điều hiếm có mà người trẻ tuổi bây giờ thiếu, mà cô bé mới mười lăm tuổi, tôi hiện tại nghĩ những người hai mươi lăm tuổi, ba mươi lăm tuổi, có lẽ đều không thể làm hay kiên cường như vậy, chí ít tôi không dám xác định ở dưới tình huống như vậy, tôi còn có thể nghiêm túc học tập, đồng thời duy trì thành tích tốt như thế. Cho nên tôi bội phục cô bé này.”



Lời nhắn này tự nhiên trêu đến thật là nhiều người dồn dập ấn thích, nói đến rất chuẩn xác, có thể vượt qua bệnh tật cố gắng hướng lên trên, đều là đáng giá để mọi người tôn kính cùng bội phục.



...



Hoắc Lăng rời đi thành phố B có một đoạn thời gian, sau khi hắn trở lại bộ đội liền không có nhàn rỗi giống như lúc dưỡng thương trước đó, không phải huấn luyện chính là làm nhiệm vụ, tổn thương trước đó còn chưa tốt triệt để, lại thêm mấy vết tổn thương mới, bởi vì quá mức bận rộn, hắn rất ít khi nghĩ lên đoạn thời gian ở thành phố B, cũng không có ai sẽ ghé vào lỗ tai hắn nhấc lên, cô bé thần kỳ kia cũng ở trong ký ức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.



Hắn lại một lần nữa nghe nói Giang Niệm, vẫn là từ chỗ chiến hữu của mình nghe được, tối hôm đó lúc nghỉ ngơi sau khi huấn luyện xong, liền nhìn tên nhóc kia cười đến lắc một cái lắc một cái, gặp hắn đi đến, liền cười nói: “Lão Hoắc, anh mau đến xem, cô bé này quá thú vị.”



Cậu trực tiếp đưa di động tới trước mặt Hoắc Lăng, Hoắc Lăng hững hờ nhìn lướt qua, không nghĩ nhìn thêm, lại bởi vì bóng người trong video quen thuộc kia khẽ giật mình, hắn cầm lấy điện thoại di động nhìn kỹ, thế mà thật là Giang Niệm?



Hoắc Lăng nghi hoặc cau mày nói: “Trạng Nguyên Tỉnh? Đã thi đậu sao?”




Giang Niệm vâng một tiếng không có phản đối, dù sao cô cũng rất sợ thiên tài như cô vậy mà phí thời gian quý báu, vậy rất đáng tiếc nha.



Mẹ Giang hỏi Hoắc Lăng: “Nửa năm không gặp cháu, lần này trở về đợi mấy ngày vậy?”



Hoắc Lăng nói: “Xế chiều ngày mai cháu liền phải trở về.”



“Vội vã như vậy?”



“Vâng, còn có một số việc muốn đi làm.”



Hoắc Lăng xác thực đuổi gấp, lần này không giống trước đó, là ở lại không được bao lâu, còn có rất nhiều chuyện chờ lấy hắn đi làm.



Giang Niệm nhìn xem hắn, phát hiện nửa năm không gặp Hoắc Lăng quả nhiên kiên nghị không ít, hai đầu lông mày khí thế cũng càng là sắc bén, mà lại nghe Hoắc Bình nói hắn giống như thăng lên úy, trừ gia thế, có thể thấy được năng lực thủ đoạn đều không tầm thường.



Mẹ Giang còn nghĩ giữ Hoắc Lăng ăn cơm tối lại đi, nhưng tưởng tượng hắn hôm nay tới sáng mai đi, chỉ sợ cũng phải cùng ông Hoắc tụ họp một chút, liền cũng không tốt giữ lại. Bà đối với Hoắc Lăng ấn tượng rất tốt, huống chi lại là quân nhân, tự mang một cỗ chính khí.



Hoắc Bình đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, nâng điện thoại di động nói: “Ma bệnh, chị lại lên tin tức!”



Giang Niệm quái một tiếng, cầm lên điện thoại của Hoắc Bình để xem xét, chỉ thấy tiêu đề viết: “Đã từng là Trạng Nguyên của tỉnh, bây giờ ở cuối xe, thiên tài rơi xuống dưới! Thật đáng buồn, đáng tiếc!”



Bởi vì sau khi Giang Niệm vào lớp mười, liên tiếp mấy lần thi thành tích đều rất bình thường, cũng chỉ là ở tuyến hợp lệ!



_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.



Cô phong quang nhập học, bây giờ là phong quang không còn.



Hoắc Bình vẫn là rất lo lắng, dù sao cậu không thế nào hiểu rõ tình trạng học tập của Giang Niệm, chỉ biết xác thực cô thi cũng bình thường, người Giang gia tự nhiên cũng lo lắng, bọn họ vạn phần vui vẻ Giang Niệm thành tích thi kém, có thể người bên ngoài nhìn lại không như vậy, cái này rất để cho người ta tức giận! Rõ ràng là việc vui vẻ như vậy làm sao lại là thiên tài hết thời rồi?



Hoắc Lăng nhíu mày cầm điện thoại Giang Niệm đang xem ném đi: “Loại tin tức vớ vẩn này, không cần thiết để ý.”



Bọn hắn cũng không khỏi lo lắng Giang Niệm sẽ thương tâm, người nổi tiếng thì thị phi nhiều, lúc trước Giang Niệm có bao nhiêu hot, chỉ sợ bây giờ còn có người nhớ kỹ.



Giang Niệm giật nảy cả mình, có thể vui vẻ!



“Mọi người nhìn, những người phàm này đều trúng kế, con nghĩ vận mệnh khẳng định cũng bị cơ trí của con làm cho tê dại, từ lần trước bệnh về sau, con liền quyết định phải làm một cái thiên tài điệu thấp!”



“......... Hả???”



Cứng đối cứng không phải cử chỉ sáng suốt, vì mạng sống ẩn tàng đi sự thông minh của cô thì tính là gì?



Bây giờ chỉ có thể tủi thân một chút trước cứ làm người phàm thôi.



______________



Cạn lời với những trang lấy chuyện mà cứ nghĩ là bản thân tự dịch truyện vậy =)))