Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 91 : Nữ phụ phản công thời tận thế (9)

Ngày đăng: 23:10 07/03/21






Edit: An Minh Tuệ.



_____________________



Tần Việt mang người lên tới tầng bốn, bây giờ chỉ còn có mười một người bình thường còn sống sót cùng bốn người đồng đội đang dựa vào tường trong phòng nghỉ ngơi, một mặt may mắn đồng thời còn đối với Tần Việt có chút kiêng kị. Lý Minh còn đang bất tỉnh nằm trên mặt đất chưa tỉnh lại, Tần Việt từ trong phòng tìm ra mấy cái bàn trà cùng cái ghế ném ở trên bậc thang để tạm thời chặn Zombie dưới lầu đi lên, vừa rồi đội ngũ của bọn họ có hơn bốn mươi người, qua trong giây lát liền hi sinh hơn phân nửa, mà lão Hùng cùng Tiểu Mạch còn ở dưới lầu, chỉ sợ tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu.



Hắn rã rời tựa ở trong hành lang, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc dúm dó, cầm bật lửa hồi lâu mới châm được.



Ngô Giang an ủi những người sống sót bị kinh sợ một chút, lại nhìn các đồng đội của mình đều tự tìm một nơi hẻo lánh để ngồi xuống, mặt đầy nặng nề, cảm xúc sa sút, trong lúc nhất thời yên tĩnh cực kỳ, anh ta nhìn Tần Việt đang ở bên ngoài không có đi vào, cũng đi theo ra ngoài.



Anh ta học dáng vẻ dựa vào vách tường của Tần Việt sau đó ngồi xuống, nói: "Anh Việt, anh đừng có tự trách, tình huống vừa rồi chúng ta đều biết anh là do bất đắc dĩ, nếu như không làm như vậy, người chết chính là chúng ta."



Tần Việt cười khổ một cái.



Hắn còn nhớ rõ có một năm hắn đi theo Lý Minh về quê của anh, lúc bọn họ về đến nơi thì đã rất muộn, mẹ Lý vội vàng rời giường nấu cho bọn họ mỗi người một bát mì trứng gà, còn cắt nhỏ thịt khô thành miếng, bỏ thật nhiều vào bát đến mức chứa không nổi, còn không ngừng gọi bọn họ mau ăn đi mau ăn đi, trong nồi vẫn còn.



Điều kiện gia đình của Lý Minh cũng không được tốt lắm, cha của anh bởi vì bệnh mà qua đời sớm, chính là mẹ Lý làm nhân viên quét dọn để kiếm tiền đem Lý Minh nuôi lớn, khiến cho cả người đều bị ốm đau bệnh tật, Lý Minh không muốn học lên cao nữa, sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm việc để kiếm tiền, về sau hắn học xong đại học ra lập nghiệp, lúc này mới gọi Lý Minh về làm cùng hắn, bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, cái gì khổ mà chưa ăn qua cái gì khó mà không cùng nhau vượt qua được, thật vất vả lắm mới có được khoảng thời gian mấy năm tốt hơn, nhưng không nghĩ sẽ phát sinh ra chuyện ngày hôm nay như vậy.



Ngô Giang vỗ vỗ bả vai Tần Việt, nói: "Lý Tử sẽ rõ."



Coi như rõ ràng, nhưng cái gai ở trong lòng chỉ sợ cũng sẽ ghim sâu không thể nào nhổ ra được.



Ngô Giang đứng dậy đi đến đầu bậc thang nhìn một chút, còn có thể nghe thấy có người đang va chạm vào ghế sô pha cùng mấy cái ghế, cùng với tiếng nuốt nước bọt phát ra từ yết hầu, Ngô Giang nhớ tới vừa rồi anh ta cũng kém chút nữa liền bị ăn, không khỏi hoảng sợ một trận, lại cảm thấy lo lắng, vị trí bây giờ của bọn họ không an toàn, nhất định phải tìm ra đường khác. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Bây giờ bên dưới đã bị lấp, cũng chỉ có thể đi lên.



Anh ta đang nghĩ ngợi, bên kia lại đột nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau, anh ta nhìn lại, hóa ra Lý Minh đã tỉnh lại, một đấm đem Tần Việt đánh ngã xuống đất! Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của anh còn bay ra một lưỡi dao bằng nước khiến cho trên mặt Tần Việt có một vết cắt.



Ngô Giang vui mừng: "Lý Tử, cậu kích phát ra dị năng hệ thủy?"



Lý Minh luôn một mực không có kích phát được dị năng, bởi vì điều này mà anh còn sầu não uất ức hồi lâu, không nghĩ nó lại tới đột nhiên như vậy, thế mà kích phát ra được dị năng hệ thủy!



Cùng lúc đó, mặt khác còn có hai cô gái ở trong thành phố lúc đầu năn nỉ bọn họ cho đi cùng cũng kích phát được dị năng, một người là dị năng hệ phong, một người là dị năng hệ lực lượng, trong lúc nhất thời kích động không thôi, vừa khóc lại cười.



Tần Việt từ dưới đất bò dậy, hắn sờ vết thương ở trên mặt mình một cái, lại nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lý Minh, không nói một câu, càng không có giải thích một câu.



đã xảy ra chuyện gì mới khin cho anh ta thay đổi chủ ý



đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho anh ta thay đổi chủ ý?"



"Không phải còn có người tên là Tiểu Mạch sao? Làm sao bây giờ lại không nghe thấy tiếng của anh ta?"





Giang Nguyên đi tới, nặng nề nói: "Chị, em giống như kích phát dị năng."



Giang Niệm nói: "Em kích phát ra dị năng gì?"



Giang Nguyên trong lòng bàn tay toát ra một chút lửa, kiên định nói: "Là dị năng hệ hỏa, chị, chờ em sử dụng thành thạo hơn, em liền đi tham gia quân đội!"



Giang Niệm sờ lên cái đầu to của Giang Nguyên, gật đầu một cái nói được.



"Mấy ngày tới em cứ luyện tập cho thật tốt, chị sẽ đi trước đem Zombie ở tiểu khu chúng ta giải quyết, bằng không thì chị sợ nguy hiểm sẽ càng lúc càng lớn, Zombie cũng đang tiến hóa, đến lúc đó ngay cả tiểu khu chúng ta cũng không ra được."



Cô từ trong quần áo lấy ra một quyển sách nhỏ, "Đây là một bộ quyền pháp, em xem rồi thử dùng lửa bao quanh nắm đấm, như vậy dị năng của em sẽ càng mạnh hơn."



Quyển sách này là cô lấy từ trong của hàng của hệ thống Chủ Thần Tấn Giang, những ngày này cô cũng chăm chỉ xem xét và âm thầm luyện tập qua, uy lực cực lớn, nếu luyện đến cực hạn, chỉ cần một đấm liền có thể đánh nát một tảng đá lớn! Phối hợp với dị năng hệ hỏa như vậy uy lực sẽ chỉ có lợi hại hơn.



Giang Nguyên như nhặt được bảo bối, chân thành nói: "Chị, chị yên tâm, em sẽ luyện tập thật tốt!"



"Ừm."



Cha Giang và mẹ Giang nghe nói Giang Niệm muốn đi ra ngoài thanh lý Zombie, lập tức bị dọa cho giật mình, mẹ Giang lại bắt đầu gạt lệ, cha Giang tìm tới cái xẻng mà ông một đường mang từ thành phố B đến đây, nói: "Con gái đừng sợ, cha cùng đi với con!"



Giang Nguyên cũng nói: "Con cũng phải đi!"



Mẹ Giang xem trái xem phải, lau một cái dao phay cũng muốn đi theo.



Giang Niệm nói: "Mẹ ở lại đi, sức của mẹ nhỏ, Zombie lần này sau đợt virus bộc phát so với trước đó còn lợi hại hơn mấy lần, mẹ không đối phó được, cha đi cùng con là được, Giang Nguyên em cứ ở nhà để quen thuộc với dị năng đi đã, sau khi quen thuộc rồi lại cùng mọi người cùng nhau đi ra ngoài, bằng không thì đến lúc em luống cuống tay chân chị còn phải để ý đến em, cho em thời gian một ngày có đủ không?"



Giang Nguyên nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đủ ạ!"



Giang Niệm khiêng gậy gỗ, cha Giang khiêng cái xẻng, hai người ra đi trong ánh mắt rưng rung tràn đầy nước mắt lại ra vẻ kiên cường của mẹ Giang.



Người bên ngoài nhìn còn nói hai cha con này đúng là kẻ ngu, lúc này không lo mà trốn kỹ đi còn ra oai làm anh hùng cái đếch gì, thật là khờ, còn ngu nữa. Nhưng mà vẫn có người tràn đầy nhiệt huyết, còn có chút tính người, những người đó đều khiêng cái xẻng gậy gỗ dao phay ra, nói người khác ngốc, ngươi làm ổ ở nhà để chờ chết thì không ngốc chắc?



Giang Nguyên nắm chặt lại nắm đấm, càng thêm kiên định quyết tâm phải thật mạnh mẽ của cậu, cậu muốn bảo vệ cha mẹ, còn muốn bảo vệ chị gái mình, về sau cậu còn muốn đi tham gia quân đội, bây giờ cậu cũng không phải đứa bé được bao bọc trong lâu đài nữa rồi.



___________________



Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít, ngủ ngon..



___________________



Chúc các nàng có một tuần mới vui vẻ nha!!!!



Đăng chương mới cho các nàng có động lực cho cả tuần nào..



Thật ra chương này là để bù cho các nàng vì mình đã mất tích khá lâu. Hehe...