Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 1 : Tổng giám đốc vứt bỏ bình hoa nữ minh tinh - Đằng sau ánh hào quang (1)

Ngày đăng: 13:53 30/04/20


Mưa vẫn rơi.



Bóng lưng người đàn ông đứng bên cửa sổ, một tay đút túi quần tây, một tay nâng ly rượi lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ sẫm va vào nhau như một vệt máu.



Tô Yên hoảng hốt nghĩ, đó chắc là máu trong tim cô.



Thật đau.



Cô yếu ớt mở miệng, giọng nói có chút đáng thương: “Giang Ly ——”



Người đàn ông quay đầu lại, đuôi mày khẽ hất, khóe môi mỉm cười: “Tô tiểu thư, cô lại sai rồi.”



Hắn dừng lại, không nói thêm gì nữa, quay đầu chậm rãi bước đến.



Tô Yêu ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương đã từng quen rất thuộc, nhưng giờ lại xa lạ ngoài tầm với.



Mũi lên men, khóe mắt cay cay.



Giang Ly cười nhẹ, giọng nói nho nhã mà trào phúng: “ Từ đầu tới cuối, tôi với cô chỉ là giao dịch, đừng không biết chừng mực.”



Tô Yên cúi đầu.



Cô chán ghét mình yếu đuối, nhưng đứng trước mặt hắn cô luôn thấp kém, mãi mãi không có ngày ngẩng đầu.



“Xin lỗi…. Giang Tổng.” cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn định: “Em biết bầy giờ khẳng định anh rất coi thường em, mặc kệ em nói gì anh cũng sẽ không tin tưởng, nhưng mà… nhưng mà em yêu anh.” 



Không biết tại sao, sau khi nói ra được nhưng lời này cô cảm thấy mình thật nhẹ nhõm, gánh nặng lâu nay rốt cuộc buông lỏng.



Cuộc giao dịch quyền, sắc, hắn không cần, cũng không cần tấm lòng của cô, cho nên cô cẩn thận từng li từng tí cất giấu bí mật không muốn ai biết, không muốn để cho hắn phát hiện... cô đã sớm động lòng.



Ở lại bên cạnh hắn, đã sớm không phải vì tiền cùng tài nguyên, chỉ là muốn cùng với hắn.



Chỉ đơn giản như vậy.



Tô Yên nắm chặt tay, hàm răng cắn môi dưới, tức giận đỏ mắt nhìn thẳng hắn: “Giang tổng, em đối với anh là thật lòng, em làm như vậy với An Thuần, không phải vì ganh tỵ vậy khí cô ta so với em tốt hơn, mà bởi vì anh... anh đối với cô ta không giống.”



Người nữ nhânkia không cần phải trả giá cái gì, nhưng lại có được trái tim của Giang Ly.



Tô Yên tự biết mình không trong sạch, bên trong giới giải trí, người mới muốn nổi tiếng thì phải trả giá rất nhiều, cho nên đối với An Thuần, trong lòng cô cảm thấy chán ghét và căm hận.
“Hắn nhất định ở đây”



Người nữ nhân mặc lễ phục thấp ngực màu đen nhẹ nhếch mi, giọng nói nhẹ nhành tinh tế: “Hắn cùng người Lục gia là hàng xóm, hai nhà lại là thế giao, quen biết nhau từ nhỏ, lén lút phân cao thấp nửa đời, nhưng ngoài mặt lại xưng huynh gọi đệ, hắn có thể không tới sao?”



Lý tỷ ngẩn ra.



Ánh sáng trong xe lờ mờ, A yên nghiêng đầu đi, hai mắt Thủy Quang Liễm Diễm*, như có ý cười mơ hồ lưu động, lại như sóng gợn lặng lẽ tản ra, không tiếng đọng trêu chọc lòng người.



*sóng nước lóng lánh



Mỗi một động tác, cúi đầu nhếch mi, đều phong tình vạn chủng.



Lý tỷ thầm nghĩ, cái người bị bệnh tâm thần lại phát điên một thời gian này, không có đem gương mặt hủy hoại, lại có thể làm gương mặt trẻ ra, cũng coi như ông trời phù hộ... Không chừng, thật sự có thể xoay người.



Mua thủy quân bôi đen gièm pha, thế nhưng giữa những nghệ sĩ tranh đấu kịch liệt như vậy, đằng sau có mấy ai không có mờ ám?



Coi như bị lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không đến mức không thể xoay chuyển tình thế. 



Nhưng đắc tội Giang Ly, chẳng khác nào đóng kín một nửa con đường.



“Tóm lại——!” Lý tỷ nhỏ giọng ho khan, nhấn mạnh: “Em sau khi tiến vào, tìm một cơ hội, cố gắng cùng Giang tổng xin lỗi, nếu như An Thuần ở đây, em cũng nên cúi đầu xin lỗi người ta một câu, có nghe hay không? Nói cho cùng chuyện này em là không đúng, bỏ lỡ lần này, em muốn gặp mặt Giang tổng cũng không có cơ hội! chị hỏi thăm qua, Giang tổng không có một gậy tre đánh chết ngươi ——  phi! ý chị là dự định triệt để phong sát ngươi, nhưng em còn phải tiếp tục sống, tuyệt đối không thể triệt để đắc tội hắn.  Thái độ của em lên thấp một chút, dù sao hai ngươi cũng có bảy năm tình cảm —— ”



A Yên đặt tay ở trên cửa xe, quay đầu lại liếc mắt nhìn.



Lý tỷ giật mình trong lòng, có chút không đành lòng: “Tô Yên, đừng trách chị nói thẳng với em, Giang tổng hắn nói rõ chỉ muốn cùng với em giao dịch, đầu óc em nước vào mới một mình đơn phương tình nguyện, biến thành như bây giờ, nói em gieo gió gặt bão không oan... Nhân lúc còn sớm nghĩ thông đi, em còn trẻ, đường còn rất dài."



A Yên như có điều suy nghĩ: “Chị nói đúng...”



Lý tỷ thở phào nhẹ nhõm: “Nghĩ thông suốt là tốt rồi.”



A Yên mở cửa, nửa người ở bên ngoài, giọng nói nghiêm túc: “Cho nên, em không muốn để ý hắn, chỉ muốn với cùng hắn ngủ, đến mấy lần trao đổi nguyên thủy nhất giữa nam và nữ”



Trong đầu Lý tỷ ong một tiếng, ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài, Tô Yên đã sớm đi không thấy bóng dáng.



Trong lòng thấp thỏm, vừa tức lại sợ, hận không thể giẫm nát giày cao gót dưới chân.



“Mẹ kiếp, Tô Yên ngày hôm nay ngươi dám nổi điên cho lão nương thử xem!”