Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
Chương 1 : Đằng sau ánh hào quang (5)
Ngày đăng: 13:53 30/04/20
Thời điểm tỉnh lại, trong phòng mở đèn, ngoài cửa sổ một mảng đen nhánh, đã là buổi tối.
Bên người có tiếng xột xoạt, Giang Ly vừa mở mắt, quay đầu thấy A Yên đã mặc quần, đang cài móc nội y, cài mấy lần vẫn không được, quay đầu lại thấy hắn, cười nói: "Tỉnh?"
Hắn nói: "Để ta."
A Yên nhướng mày, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà xoay người: “Nga, cảm ơn.”
"Khách khí rồi." Giang Ly cài xong móc áo, im lặng một lát, bình tĩnh nói: "Lục Thế Đồng không có tới."
Bọn họ từ giữa trưa làm đến buổi chiều, từ buổi chiều làm tới khi trời tối, căn bản không có người đến gõ cửa, đừng nói Lục Thế Đồng, ngay cả phục vụ cũng không thấy.
Đây là một cái bẫy.
Hắn nhìn nữ nhân đang khom lưng nhặt áo, lạnh nhạt hỏi: “Tô Yên, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
A Yên giơ ba ngón tay lên, nghiêm túc nói: "Ba lần."
Bỏ tay xuống, giọng nói càng nhiêm túc hơn: "Tôi xin thề với trời, tôi chỉ muốn ngủ cùng ngài ba lần, tuyệt đối không có ý tưởng khác."
Giang Ly cười lạnh: “Lắp camera mini? Quay video để Lục Thế Đồng thưởng thức sao?”
"Ai nha, tư tưởng không nên có suy nghĩ xấu xa như vậy." A Yên bất mãn nhìn hắn một cái, sửa lại quần áo: “Không phải tôi đã nói với ngài sao? Tôi đây thực hoài niệm sự hùng dũng ở trên giường của ngài……” Cười nhẹ một tiếng, nhìn trộm hắn: “Chúc mừng ngài, hôm nay đột phá lịch sử, rất dũng mãnh nha.”
Cô suy nghĩ một chút, thành khẩn thêm vào một câu: "Tôi rất hài lòng."
Giang Ly mắt lạnh nhìn cô.
A Yên ngồi xổm xuống, đi giày cao gót, đứng dậy đi vài bước, dừng lại, vịn khung cửa, quay đầu mỉm cười: “Ly rượu kia không có cái gì cả, tôi chỉ lừa gạt ngài thôi.”
"A a a a a!"
Tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế*.
* đau khổ tột cùng.
Quả táo trong tay Tịch Viên rớt xuống, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Đồng Hiểu Vi đau đến nước mắt nước mũi tràn đầy gương mặt, choáng váng quên mất cả việc nên đi qua hỗ trợ —— từ từ, kia kia kia, đó là cái gì?
…… cái mũi của Đồng Hiểu Vi, thì ra là chỉnh?
Tiểu Mỹ đã buông di động xuống, chạy nhanh tới: “Ai nha, thực xin lỗi, đều là Yên Yên tỷ chúng tôi không tốt, chị ấy cũng không phải cố ý, chị ấy không biết cái mũi của cô là chinh sửa, nếu biết, nhất định sẽ đỡ chị một cái……”
A Yên nắm cằm Đồng Hiểu Vi, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của cô ta, thấp giọng cười nói: “Tôi không chỉ là kỹ nữ, mà còn hung dữ, về sau nhớ kĩ một chút.”
Cô buông tay, dứt khoát xoay người bước đi, không để ý phía sau loạn thành một đoàn.
"Mau đưa đến bệnh viện!"
"Làm sao bây giờ, có nên báo cảnh sát hay không?"
...
A Yên không để ý tới, đi đến trước mặt Tịch Viên toàn thân đang cứng đờ, ngừng lại, nhíu mày chăm chú nhìn hắn.
Tịch Viên không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, lui về sau một bước.
A Yên nheo mắt nhìn, có chút kinh ngạc, sau đó mở miệng, câu nói đầu tiền từ khi vào tổ tới nay mà không phải lời thoại: “Tịch tiên sinh, trên trán anh nổi mụn kìa.”