Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 5 : Thiên tử lâm triều

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


Trời tờ mờ sáng, vừa qua canh năm, canh sáu hãy còn chưa gõ mà cửa gỗ Thính Trúc cư đã mở “Két” một tiếng. Khương Thượng vẻ mặt mệt mỏi mờ mịt nhìn lom lom hai gã chấp sự nội cung đứng trước cửa, không biết phát sinh chuyện gì.



Đêm qua canh hai Hạo Nhiên mới trở về, lúc này đang ngủ mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe dưới lầu truyền rằng “Đại vương lâm triều, truyền Ti mặc thị hậu, Hạ đại phu nghị sự…” Nhất thời giật mình một cái, thắt đai lưng qua loa, mò tìm đôi ủng ném dưới tháp, đón Khương Thượng đến sóng vai xuyên qua hậu hoa viên, chạy về phía ngọ môn. 



Trong thiên điện bách quan chầu chực đã lâu, hai phái triều thần phân biệt rõ ràng tụ thành từng nhóm riêng. Thái sư Văn Trọng viễn chinh Bắc Hải chưa về, phía trên bên trái đại phu Phí Trọng, Vưu Hồn đứng đầu; bên phải Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ đứng giữa, Hạo Nhiên liếc mắt qua, không thấy nguyên lão tam triều Nguyên Dung thì biết tháng trước đã cáo lão hoàn hương, bèn cùng Khương Thượng đi qua bên phái Hoàng Phi Hổ.



Dáng người Hạo Nhiên cao lớn, đứng giữa nhóm bách quan già cả hơi giống hạc giữa bầy gà, Hoàng Phi Hổ vừa thấy hắn, không kịp chào hỏi Khương Thượng, vội vã kéo Hạo Nhiên qua, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” 



Hạo Nhiên không hiểu, hỏi ngược lại: “Gì vậy? Không phải hôm nay thượng tảo triều sao?”



Vũ Thành vương không biết nên khóc hay cười, nói: “Hạ đại phu thượng tảo triều, Ti mặc ngươi đến thiên điện làm cái gì? Mau tới ngự thư phòng phục thị!”



Nói chưa xong, nơi ngọ môn chạy tới một người, tuyên: “Ti mặc đại nhân ở đâu?” Hoàng Phi Hổ thầm nghĩ không xong, vội ngăn người kia lại, chính là chấp sự Trung cung Khương hậu phái tới bắt người, chấp sự hắng giọng, đang muốn trách Ti mặc tự ý rời cương vị, nhưng thấy Hoàng Phi Hổ che chở Hạo Nhiên, nhất thời không dám lỗ mãng. Thừa tướng Tỷ Can, gián quan Mai Bá tới gần rối rít hỏi thăm chuyện gì.



Hoàng thúc Tỷ Can không biết thì hoàn hảo, vừa nghe liền tức đến trợn mắt dựng râu, mắng: “Đại Vương ở ngự thư phòng cả đêm qua, Ti mặc lại biến mất tăm mất tích, cái đạo lý gì thế này?! Còn không đi mau!”



Thiên tử đã nửa tháng không hỏi chính sự lại một thân một mình thức đêm ở ngự thư phòng, hôm nay lại còn tâm tình hảo như vậy để lâm triều, đúng là chuyện lạ chưa từng nghe kể từ khi Đát Kỷ nhập cung tới nay mà. Phi Hổ vội đẩy Hạo Nhiên ra cửa hông thiên điện, bên này cũng bắt đầu gõ chuông trống*, thiên điện rộng mở, quần thần tự giác theo thứ tự tiến vào ngọ môn, xếp thành hàng đi tới Cửu Gian điện. [*xem hình minh họa bên dưới]



.



Lại nói Hạo Nhiên chỉnh thẳng mão đen, sải bước chạy về phía ngự thư phòng Thọ Tiên cung, biết Khương hậu rắp tâm gây khó dễ, trước khi lĩnh chức cũng không phái người tới chỉ bảo, cộng thêm tối qua tâm thần hoảng hốt, bỏ Trụ vương một mình trong ngự thư phòng cả đêm. Nhưng sau khi Hạo Nhiên đi rồi, Trụ vương sao không đi sủng hạnh Đát Kỷ? Chuyện này làm hắn thấy cực kỳ khó hiểu.



Vừa nghĩ đến Đát Kỷ, dưới hành lang dài u hương xông vào mũi, yêu nghiệt đứng trước cột sơn đỏ không phải Đát Kỷ thì còn ai? Hạo Nhiên đành phải ngừng cước bộ, đứng tại một nơi cách hồ ly mười bước.



Thân hình Đát Kỷ yểu điệu, chống hông, tay khoác Khuynh thế nguyên nang tựa vào cột toát vẻ thùy mị không nói nên lời, đang giữa hè, trong hồ sen cạnh Thọ Tiên cung từng phiến bèo đung đưa, sương mai phản chiếu bảy sắc cầu vòng hắt lên gương mặt phấn mong manh động nhân của Tô Đát Kỷ, Hạo Nhiên đi cũng không được, ngừng cũng không xong, trong lòng chuyển qua vô số kế sách, trầm giọng nói: “Hồ yêu”



Thân thể mềm mại của Đát Kỷ khẽ chấn động, song mục thu ba tựa thủy, quay đầu nhìn lại hắn, từ từ thở dài. Hạo Nhiên cảm thấy không kiên nhẫn, nói: “Thu Khuynh thế nguyên nang lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi”



Thật vất vả mới gặp được, Hạo Nhiên cũng không quản Ân thiên tử vẫn còn trong thư phòng, bách quan chờ đợi mỏi mòn trong Cửu Gian điện, dứt khoát tựa lưng vào lang trụ*, hướng Tô Đát Kỷ vẫy vẫy tay. Người kia phong tình vạn chủng, dựa lên, một tay ấn ngực Hạo Nhiên, tay kia vòng qua cổ Hạo Nhiên, ôn ngôn nhuyễn ngữ nói: “Đạo trưởng từ Côn Lôn sơn tới à?” [*cột ở hành lang]
Trụ vương mở long mục, thản nhiên nói: “Cô không phải đã đến rồi sao? Vị ái khanh nào còn có bản tấu nữa?” Nói vậy chính là bắt Mai Bá tiếp tục quỳ, Tỷ Can lại rời hàng nói: “Thần có bản tấu”



Tỷ Can thân là hoàng thúc, thượng triều cũng không quỳ, chỉ khom lưng nâng hốt, đứng bên cạnh Mai Bá. Trên điện chỉ có Hạo Nhiên cảm thấy được Trụ vương nộ khí cực đại, thầm cầu nguyện lão gia hỏa đừng có lại bóc vẩy ngược thiên tử nữa mới hảo, may mà Tỷ Can tấu đều là chuyện dân sinh, Trụ vương nghe nửa ngày, long nhan dần hoãn, lấy tấu chương phê duyệt đêm trước qua, một năm một mười, nói đại khái. Lại mặc bút chấm tròn, hạ vài đạo ngự chỉ, phân phát tới quan viên chủ trì. Hạo Nhiên lại thấy ánh mắt của cả triều văn võ dưới điện đều tập trung lên người mình, toàn thân lúng túng nói không ra lời, đành phải lấy thỏi mực qua, viện cớ cúi đầu, không nhìn chính diện với bách quan nữa.



Cà tới cà lui, mài đầy nguyên khay mực lớn, thậm chí tràn khỏi mép nghiên mực, đêm qua lại ngủ không đủ, uể oải dần sinh, tinh thần hoảng hốt, chợt nghe Tỷ Can cất cao giọng nói ba chữ “Hiên Viên phần”, không khỏi giật mình một cái, thỏi mực gãy “Bặt” làm hai đoạn, nửa đoạn cầm trong tay, đoạn kia chịu lực bắn lên, mang theo đốm đốm mực nước bay ngang ra ngoài, đập vào mặt Trụ vương, lưu lại vòng mắt đen, kéo dài một lằn mực.



Lập tức cả triều đua nhau ồ lên, vài người nhịn không được, phì cười tại chỗ.



Tử tội! Đây chính là tử tội! Hạo Nhiên thầm ai thán một tiếng, từ sau khi tiến cung cảm thấy vô luận làm cái gì cũng đều là chết chưa hết tội, chỉ muốn đơn giản cầm nguyên cục ngọc tỷ truyền quốc nuốt vô bụng cho xong, liều toàn thây, chấp sự cạnh điện đã luống cuống chân tay, lấy vải tơ lau chùi. Chẳng ngờ Trụ vương quát: “Hoảng hốt cái gì!” Tiện tay lấy vải tơ qua lau lau hai ba cái, nói tiếp: “Hiên Viên phần có vật gì?”



Không thấy thiên tử nộ phát trùng quan quả thực là ngoài dự đoán của bách quan, nếu đổi lại là người khác gây nên chuyện động trời này, không tru cửu tộc cũng bị kéo ra ngoài điện loạn côn đánh chết. Bách quan vừa hoảng vừa sợ, đều kinh thán bản lĩnh gây họa của Ti mặc này quả đúng là dày công toi luyện, mức độ thụ sủng cũng đạt tới tột đỉnh. 



Tỷ Can lập tức nhân cơ hội nói tiếp: “Dã hồ trong Hiên Viên phần thành đàn, hài cốt quá nhiều, lâu ngày dài tháng, sợ có hồ thành tinh, lão thần khẩn thỉnh đại vương phái binh tới tra xét”



Nghe nói Hiên Viên phần là sào huyệt của Đát Kỷ và Vương quý nhân, Tỷ Can có vẻ đã sớm sinh lòng nghi hoặc đối với Đát Kỷ, từ khi hồ yêu tiến cung, Triều Ca thường có dã hồ ẩn hiện, mỗi khi đến đêm trăng tròn, tất có hồ tinh theo cung tường rời đi. Hoàng Phi Hổ phát hiện chuyện này bèn thông báo với Tỷ Can, Tỷ Can lại phái người đi theo vết chân dã hồ, tra ra trong Hiên Viên phần có hơn trăm con hồ ly, chuyện kỳ quặc này Đát Kỷ quyết không thoát khỏi liên can, nên cố ý khải tấu lên Trụ vương.



Trụ vương nói: “Như vậy liền y theo lời hoàng thúc, Vũ Thành vương phái một đội binh tới xem thử” Hoàng Phi Hổ lĩnh dụ lệnh, bách quan không bản tấu nữa, Trụ vương nói: “Bãi triều” Thế là treo cái vòng mắt đen, xách con quỷ liều lĩnh nhà mình đi, Hoàng Phi Hổ lãnh binh đến Hiên Viên phần, muốn biết mọi chuyện thế nào, hạ hồi phân giải.



giải.



—————————————–



_ Chuông trống:



_ Hành lang dài



_ Phiến đồng: