Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 50 : Thua làm giặc

Ngày đăng: 11:31 18/04/20


Trụ vương phái binh bóp chặt miệng cốc Lê sơn, hai bên bày đầy cung thủ, trên núi chuẩn bị đủ cây lăn đá rơi, phân ra một đội giám thị đưa tù binh Tây Kỳ bắt được về Triều Ca.



Hạo Nhiên từ khe hở của doanh trướng nhìn ra, chỉ thấy dưới sắc trời hôn ám, Thân Công Báo cưỡi Hắc điểm hổ thủ ngoài doanh, không biết đang phát ngốc cái gì. Nhưng cho dù chỉ có gia hỏa này ở đây, mình cũng chạy không thoát nổi, Hạo Nhiên cười khổ, giãy giãy hai tay bị thừng gân bò trói chặt. Trong lòng khi thì phẫn nộ bất bình, khi thì lại tâm phục, kinh nghiệm của mình còn thấp, thực sự không nên tùy tiện tới truy địch.



Lát sau có thân binh tiến vào trướng, thắp đèn rồi đi. Giọng nói trầm hậu của Trụ vương từ ngoài trướng loáng thoáng truyền vào, có lẽ đang bố trí mai phục, Hạo Nhiên gắng sức lắng nghe, nhưng lại nghe không rõ, qua hồi lâu, mành doanh được vén lên, Trụ vương đi vào.



Hạo Nhiên rùng mình trong lòng, chỉ thấy Trụ vương tiến lên tháo thừng gân bò cho hắn, nói: “Hầu hạ Cô cởi giáp”



Hạo Nhiên cười lạnh nói: “Đầu óc đại vương hỏng rồi hả, dám bảo chủ soái quân địch hầu ngươi thay y phục?”



Khóe miệng Trụ vương hiện ra một nụ cười mỉm giễu cợt, nhìn Hạo Nhiên trong gương đồng, giống như đang cười nhạo một hài đồng đang say mê đùa dai, nhưng chẳng may bị bắt gặp tại trận; tiếu dung ấy khiến Hạo Nhiên càng sôi máu. Trụ vương nói: “Đã vậy thì trói tiếp thôi” Nói xong xoay người qua, đem hai tay Hạo Nhiên trói cứng ngắt lại.



“…”



Hạo Nhiên dở khóc dở cười, chỉ muốn hung hăng đá tới một cước.



Trụ vương thuận tay cởi kim đồng chiến giáp, cười nói: “Ngày đó trong Hồng thủy trận sao không thấy ngươi quật cường như vậy đi?”



Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Khi đó cùng ngươi có chung cường địch, nên đương nhiên phải buông bỏ thành kiến; hiện nay hai quân giao chiến, sao có thể giống nhau mà nói? Ta là chủ soái Tây Kỳ, có trách nhiệm trên vai, chính là…”



Trụ vương hừ lạnh một tiếng, bắt bẻ: “Chủ soái? Theo luật pháp của tiên hoàng, hai quân giao chiến, kẻ bại làm tù binh, có thể giết chết hoặc thu dụng, tù binh trở thành nô lệ, từ đó về sau đời đời làm nô, khỏi nói nhiều”



Trụ vương nhìn Hạo Nhiên quật cường bất khuất trong gương đồng, giễu cợt: “Hiện giờ ngươi đã là nô lệ của Cô rồi, còn không chịu phục?”



Trụ vương vốn nửa nô đùa nửa giễu cợt, chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền, chọc cho Hạo Nhiên cười, rồi cứ thế bỏ qua. Ai ngờ nói chưa dứt lời, nỗi hổ thẹn vì chiến bại đã lần nữa tuôn trào trong lòng Hạo Nhiên.



Chỉ nghe Hạo Nhiên mắng: “Ân Thụ Đức, ai giỡn chơi với ngươi! Là kẻ nào dám lấy danh Văn Trọng đã chết lừa gạt ta! Ngay cả sư phụ đã mất của mình ngươi cũng không tha! Lợi dụng tình sư môn bắt ta tới chỗ này, hành mưu kế ti tiện xấu xa này, quả nhiên đế vương nhân gian có khác!”



Trụ vương nghe chốc lát, nhưng chẳng chút tức giận, ngược lại còn trả đũa: “Số lần ngươi lừa Cô còn ít chắc? Không nói đến những chuyện lúc trước, chỉ luận về việc ngươi cầu trợ anh linh của thái sư triều ta, xin hắn giúp ngươi bắt Cô thôi là đủ thấy ngươi quang minh chính đại cỡ nào rồi?”
Mùi vị nhàn nhạt của bạch dịch trộn lẫn vào nhau, dưới những cái đâm mãnh liệt luân phiên này, Hạo Nhiên không biết đã tiết ra bao nhiêu lần, Trụ vương cũng thế, chỉ nhớ rõ mỗi lần đều tạm ngừng nghỉ, rồi sau đó bắt đầu một đợt mới.



Bọn hắn nắm chặt tay, mười ngón đan xen nhau.



Ân Thụ Đức khi thì hung hăng cắm vào từ phía sau hắn, khi thì nằm trên người hắn, khi thì ôm ấp nhau, hôn lên khóe môi hắn, vuốt trán hắn, như một con hùng sư vĩnh viễn không biết mệt, tùy ý tác cầu.



Mỗi lần bạo phát xong, mềm nhũn rồi cũng chẳng chịu rút ra. Trụ vương chỉ ôn nhu hôn hắn, nói những lời tình ý miên man, còn Hạo Nhiên thì đứt quãng trả lời, mãi cho đến khi cả hai lại bắt đầu cứng lên, bèn làm thêm lần nữa. Thời gian của lần này so với lần trước càng dài hơn, cũng càng triệt để hơn.



Hạo Nhiên kiệt sức rã rời, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, vô số lần mệt mỏi tập kích, nhưng lại bị khoái cảm thiêu đốt. Hắn kêu gào đến khàn giọng, nhãn thần mê ly, song vẫn thủy chung ôm chặt Ân Thụ Đức, không muốn đối phương rời khỏi thân thể mình, hậu huyệt tê dại, sau đó sưng đau, cho dù như thế, hắn vẫn không muốn ngừng, kiệt lực làm Trụ vương chìm vào thật sâu, mỗi lần đều thúc đến nơi tận cùng, cảm giác đó đã khắc ghi vào lòng, vô pháp quên đi.



Không biết qua bao lâu, Hạo Nhiên nghe thấy tiếng mâm gỗ đặt lên án kỷ mới dần dần tỉnh lại. Quay đầu nhìn qua, Trụ vương bên cạnh không biết đã đi đâu, bên gối hương thơm xông vào mũi, đã có thêm một nhánh phù dung, có lẽ hôn quân kia hái tới, không khỏi lắc đầu buồn cười.



Thân binh vào trướng nọ cung kính đặt thức ăn xuống, nói: “Thỉnh Ti mặc đại nhân dùng thiện” Rồi lui ra ngoài.



Mặt trời đã lên ba sào, Hạo Nhiên hơi động một chút liền cảm thấy giữa hai chân đau đớn, sau trận mây mưa điên cuồng đêm qua, toàn thân nhức mỏi chưa tan, cắn răng ngồi xuống, lại hít một hơi lãnh khí.



Hạo Nhiên nhìn qua ngọ phạn Trụ vương phái người đưa đến, đột nhiên nhịn không được cười ầm lên, một tay liên tục vỗ án kỷ, vùi đầu cười to, cười mãi đến khi khóe mắt có chút ẩm ướt.



Ngọ phạn trong mâm gỗ rất đơn giản, chỉ có ba loại:



Một khối bột nhào dầy, cắt ngang thành hai phiến, chính giữa kẹp một lát bánh thịt tròn không biết là thịt heo hay thịt thỏ rán thành.



Một cái bát sứ, bên trong đựng khá nhiều cọng khoai tây, những miếng vuông vuông có vẻ được cắt rất tỉ mỉ, đã dùng dầu chiên qua.



Một cái ống trúc, trong ống cắm một cây lau sậy, Hạo Nhiên đưa tay lấy ống trúc qua, lắc lắc, bên trong đựng đầy tám phần chất lỏng, nhặt ống sậy qua hút một ngụm, đầu lưỡi mát lạnh, là nước đường đỏ.



Hamburger, khoai tây sợi, cola_____McDonald’s nhái đây mà.