Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng
Chương 11 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
Câu nói này hết sức bình thường, đột nhiên lại làm ta ngẩn ngơ trong giây lát.
- Biết được như vậy là tốt.
- Mà sư phụ lấy cái này ở đâu ra vậy? – Vũ Lỗi đột nhiên hỏi ta câu đó, ta “ hả” lên một tiếng.
Nó hỏi ta lấy cái này ở đâu ra?
Vừa rồi khi đi dạo, chúng ta có ghé qua mấy trà lâu, ghé qua không ít sạp hàng. Ta thích thứ gì, ta muốn ăn thứ gì. Vũ Lỗi đều sẽ mua cho ta. Đi bộ cả nửa ngày trời, nghe qua không biết bao nhiêu lời mời mọc, ghé qua không ít hàng quán, bỗng ta nhớ tới việc hôm nay là sinh thần của Tiểu Vũ, ta vẫn chưa tặng cho nó thứ gì, liền đảo mắt tìm kiếm một vòng trong những thứ đồ bày bán, chọn ra một thứ phù hợp với Vũ Lỗi nhất. Vì là quà tặng, muốn gây bất ngờ nên không thể để Vũ Lỗi biết được. Không nói với Vũ Lỗi cũng đồng nghĩa với việc không có tiền, trong người ta lại chẳng có đồng nào. Không có gì để trả cho chủ quán thì sẽ không được đem thứ gì đi. Giống như vụ con chim sẻ tết bằng cỏ khi nãy cũng vậy. Bỗng dưng ta cảm thấy cái đạo lí gọi là “ Tiền trao cháo múc” ở nhân gian thật vô lí và đáng ghét biết bao.
Không còn sự lựa chọn nào khác, ta liền nhân lúc mọi người không để ý, cầm lấy vật ta ưng ý….đút luôn vào tay áo. Sau đó tiếp tục dạo chơi như bình thường, lúc nhìn thấy những đốm sáng ở xa, nhớ đến câu chuyện Vũ Lỗi đã kể với mình, đoán ra được đám đông kia đang thả đèn hoa đăng, liền kéo tay Vũ Lỗi lại gần xem sao. Vì ham vui, suýt chút nữa là ta quên luôn việc tặng quà cho Vũ Lỗi, thật là đãng trí quá đi mất thôi.
Lúc này Vũ Lỗi hỏi ta lấy sợi dây đeo kiếm ở đâu, ta lại bối rối không biết nói sao cho phải. Đây là đồ ta chôm được, không biết là nên hổ thẹn hay nên tự hào đây.
Trước giờ ta chưa bao giờ nói dối Vũ Lỗi, lần này cũng không ngoại lệ.
- Là ta lấy được của bọn họ. Ở quán nào thì ta cũng quên rồi – Sắc mặt Vũ Lỗi có hơi biến đổi, ta sợ nó sẽ trách ta, rồi không nhận quà của ta, liền nói thêm một câu – Nhưng con cũng đừng lo, ta sẽ không để mấy người đó thiệt thòi đâu, cái này… cứ coi như là ta đang mượn đỡ của họ vậy, sau này nhất định sẽ đền bù sau…
Ta còn chưa nói hết câu, bỗng từ phía sau có cái gì đó đập mạnh vào lưng khiến ta mất đà ngã chúi về phía dòng sông. Ta còn không kịp kêu lên một tiếng, chỉ nhìn thấy bàn tay Vũ Lỗi đưa ra định nắm lấy mình rồi sau đó ngã ùm xuống dòng sông Đặng Tình, sự việc diễn ra vừa nhanh vừa ngoài dự liệu, khiến ta chẳng kịp trở tay.
Vũ Lỗi thuê một phòng trọ trong một khách điếm gần đấy để làm chỗ nghỉ ngơi, lúc đặt phòng bà chủ quán thấy Vũ Lỗi bế ta, lại cho rằng chúng ta là một đôi phu thê, liền tự ý sắp xếp cho chúng ta ở chung một phòng. Ta nghĩ vậy cũng tốt, có Vũ Lỗi ở bên cạnh trong lúc pháp lực không còn, phòng chống tai họa ta cũng thấy yên tâm.
Vũ Lỗi nhảy xuống cứu ta, vội vàng tới nỗi còn quên cả dùng tiên khi hộ thân, thế nên so với ta quần áo của Vũ Lỗi cũng chẳng khô dáo là bao. Nhưng Vũ Lỗi có thể dùng phép tịnh thân để hong khô quần áo, còn ta thì không, quần áo ướt nhẹp dính bết vào người thật khó chịu. Ta đành thay ra mặc tạm bộ cánh rườm rà của nử tử phàm thế mà chủ quán mang lên.
Vì mệt mỏi, cũng vì đã uống no căng một bụng nước, ta không ăn uống gì mà leo lên giường ngủ luôn. Vũ Lỗi lại không ngủ trên giường, mà tiến đến bên tường ngồi xuống nhắm mắt, nhường giường cho ta.
Ta nhanh chóng chìm vào trong giấc mộng chập chờn, ta đột nhiên nghĩ, ngày mai là phải quay về Bạch Sơn rồi, những chuyện xảy ra đêm nay đúng là một trải nghiệm vô cùng thú vị.
Trong khoảng khắc nửa tỉnh nửa mơ, bỗng nhiên trong đầu hiên lên đôi mắt câu hồn của Vũ Lỗi.
Ta lại bị giấc mơ kì lạ hành hạ suốt bao nhiêu năm qua làm cho tỉnh giấc, hoảng hốt bật người dậy thở dốc, khi nhịp tim đã bình ổn, ta đưa mắt liếc nhìn xung quanh, căn phòng lờ mờ sáng, ánh trăng hắt qua ô cửa sổ cắt vào không gian u tối vài đường sáng bạc. Ta nhận ra rằng, Vũ Lỗi đã không còn ở trong phòng, góc tường trống không trong phòng chẳng có ai. Tiểu Vũ rốt cuộc đã đi đâu rồi chứ.
Ta ngồi dậy, quyết định đẩy cửa đi tìm Vũ Lỗi, trong lòng có chút bất an. Lúc xuống đến sảnh chính thấy bà chủ quán đang ngồi tính toán cái gì đó liền lui tới hỏi. Bà ta nói Vũ Lỗi rời đi cũng được một lúc, có nhắn lại với ta, không cần phải đi tìm, Vũ lỗi sẽ về nhanh thôi.
Dám bỏ ta lại một mình rồi tự ý rời đi, rốt cuộc là muốn đi đâu chứ. Ta có hơi bực tức, liền rời khỏi khách điếm trong sự can ngăn của bà chủ.
Trên đường bây giờ chẳng có ai, yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng bầu không gian có vài ba phần khác lạ, ta cứ thế bước về phía trước, ý định rõ ràng là đi tìm Vũ Lỗi nhưng lại không biết nên đi đâu để tìm. Trong lúc đang phân vân không biết nên rẽ trái hay rẽ phải, hay là quay về quán trọ đợi chờ Vũ Lỗi trở về. Thì bỗng nhiên đuôi mắt nhìn thấy có ánh sáng nào đó vừa lóe lên, ta tiến về phía trước mấy bước, nhìn lên bầu trời, có những vầng sáng lóe lên rồi lại tắt đi. Điều này sẽ làm ta không mấy để tâm, nếu ta không nhận ra trong vầng sáng ấy là kiếm khí của thanh Truy Tịch.