Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Thời gian sau đó, mãi cho tận đến năm sáu ngày sau ta mới có thể xuống giường đi lại được. Đã có thể đi lại được, cũng chẳng phải là một chuyển biến tốt đẹp gì cho cam, tạm thời vấn đề về chất độc trong cơ thể, ta cũng có thể yên tâm được phần nào, chỉ có điều, đã được giải hết độc thì sao, có thể đi lại được thì sao, bản thân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được tiên nguyên, linh lực bị phong bế vẫn chưa thể sử dụng lại được. Ta e rằng, mình còn phải ở lại Tuyệt Âm cốc này dài dài.



Sau khi rơi xống từ trên vách núi, ta đắm mình trong lòng sông Tang Hà, nước Tang Hà chảy xiết, cuốn ta lạc tới cốc Tuyệt Âm, từ dưới cốc nhìn lên không thể thấy ánh mắt trời, leo lên không được, gọi mây cũng chẳng xong, chứ đừng nói tới sử dụng thuật độn thổ, cưỡi gió mà rời khỏi nơi này. Cả một ngày trời ta đi lang thang khắp nơi, cốt là để tìm đường ra nhưng chẳng thu hoạch được gì. Xung quanh vách núi dựng đứng. Điều ta nhận được, cũng chỉ là mở mang thêm một phần hiếm hoi hiểu biết, nơi này, cái gì cũng vô cùng kỳ lạ, vạn vật sinh linh, đều có dáng vẻ rất quái đản. À, không, nói như vậy thì thật không đúng, ta thấy ở nơi này, mơ hồ bao chùm xung quanh bầu không khí là một luồng khí trạch không lành.



Vạn vật dưới cốc Tuyệt âm này, nói là bị biến dị thì đúng hơn nhiều. Về hai vị ân nhân cứu mạng của ta, nói thần bí cũng chẳng phải là thần bí gì cho cam, chính bản thân họ cũng không biết làm cách nào mà bản thân mình lại hiện hữu ở nơi này, quy ẩn nơi đây bao lâu cũng chẳng còn nhớ rõ, dáng vẻ bên ngoài có đôi ba phần khác lạ cũng là do bị luồng khí trạch không lành nơi đây làm cho ảnh hưởng.



Ta thấy hai con người đó cũng không có ác ý gì, ngược lại đối xử với ta cũng không tệ, thế nên cũng không mấy bận tâm, nếu đã muốn giết ta, thì đã sớm giết rồi, nếu muốn lợi dụng ta, bản thân lão nương đây cũng chẳng có gì để cho họ lợi dụng. Hàng ngày họ vốc nước Tang Hà, ăn dị hoa dị thú nơi đây để mà sống, ta không ăn được, cũng chẳng cần ăn. Quanh đây không có loài hung thú nào đáng sợ, chỉ có vài con ngọc thố, chim muông,.. toàn là những động vật hiền lành, cũng bị luồng khí không lành nơi đây làm cho biến dị.




Qủy Khốc Ma Quân, không thể bị phong ấn mãi mãi, rồi cũng có một ngày, hắn phá ấn tái xuất, dã tâm dục vọng không những không giảm mà hận thù còn gia tăng. Bấy giờ, nếu như có thể tôi luyện thêm được một người có thể có bản lĩnh cầm kiếm múa đao, sức mạnh hiên ngang có thể hàn phục nghiệp chướng, lâu dài về sau, không phải là âu lo thừa thãi, mà là dự tính chuẩn định. Sư phụ dạy dỗ ta nghiêm khắc như vậy, có lẽ muốn ta trở thành người có thể trấn hưng thiên hạ, đem lại thái bình cho chúng sinh lục giới.



Ta không phụ lòng người, ngày ngày học tập vô cùng chăm chỉ. Nhưng, vạn sự không thể do bản thân ta tự quyết định, luôn có những bước ngoặt, những sai lầm, người ta nói, sai một ly đi một dặm, câu nói được tương truyền phổ biến như vậy, âu cũng có cái lý của nó.



Ta không đi nhầm đường, chỉ là đặt nhầm niềm tin, tình cảm, tâm can cho nhầm người mà thôi.