Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng
Chương 27 :
Ngày đăng: 20:44 21/04/20
Khi yến tiệc sắp tàn, ta lựa chọn thời điểm thích hợp nhất để rời đi, kịch hay đã xem, rượu ngon đã uống, cao lương mĩ vị cũng đã thưởng thức đủ rồi, nán lại lâu cũng chẳng để làm gì, ta tự nhủ, nên sớm quay về đi ngủ cho khỏe người. Khai Hòa khi nãy không thể cùng ta đi dự yến tiệc nên đã về trước từ sớm, bởi vậy hiện tại ta phải tự mình quay về. Điều đáng mừng là, ta đã có thể nhớ đường để trở về điện Phù Sinh, cho nên cũng không lo bị lạc như trước nữa.
- Chim của ta. Bắt chim của ta lại đi. – đột nhiên có một tiếng thét non nớt vang lên, ta đánh mắt sang nhìn, thấy một cậu bé đang đứng từ xa.
Ta còn đang mải suy nghĩ tự trào, đột nhiên bị lôi về với hiện thực, có chút ngẩn người. Chim gì? Chim của ai cơ? Ai bị mất chim à? Có phải là do vừa rồi uống rượu hơi nhiều, nên bây giờ đầu óc không tỉnh táo, nên nghe nhầm rồi không?
- Thật ngốc chết đi được. Nó ở kia kìa, bắt lấy nó cho ta. – Nói rồi tên tiểu tử đó đưa tay chỉ lên trên, ta lần theo ánh nhìn, thấy có cái gì đó phát ra hào quang màu đỏ đang lao vun vút trong không trung với tốc độ rất nhanh. Lúc này ta mới hiểu ra, thì ra thằng nhóc muốn ta bắt lấy chùm sáng màu đỏ kia.
Ta tốt bụng nhón chân nhảy lên không trung, đuổi theo vệt sáng màu đỏ không ngừng thay đổi vị trí, biến ảo khôn lường đó. Thằng bé đứng phía dưới không ngừng hoan hô cổ vũ, lúc ta sắp bắt được con chim đó, nó liền không ngừng hối thúc rất ồn ào. Xong, khi ta bắt hụt vệt sáng đó, thằng bé lại lèo nhèo cằn nhằn khiến ta vô cùng bực mình. Chẳng qua hiện tại trong người có chút hơi rượu, thế nên động tác mới chậm chạp hơn bình thường mà thôi. Chính vì không còn được nhanh nhẹn như mọi khi, bởi vậy ta phải rất khó khăn mới bắt được con chim đáng ghét ấy, vừa rồi ta còn định, đánh một chưởng cho nó chết tươi luôn, làm lão nương đây bận rộn một phen. Hừ…
Do bị nhốt trong một lớp kết giới mỏng trong tay ta, con chim đó không thể tự do bay nhảy liền uất hận đạp cánh vào kết giới mấy hồi, kêu lên choe chóe. Ta vừa thấy đáng thương vừa cảm thấy hả hê vô cùng. Con chim này khá đẹp, to bằng một cái chén ngọc uống trà. Có bộ lông màu đỏ rực mượt mà óng ánh rất đẹp mắt, con ngươi lại có màu xanh biếc, trên chỏm đầu có vài sợ lông tơ mọc dựng lên như một cái vương miện nhỏ xinh, loài chim này ta chưa từng nhìn thấy, quả thực rất đáng yêu.
Thằng bé thấy ta đã bắt được lại con chim của nó, liền vui vẻ chạy đến, đang chạy bỗng nhiên vấp phải cái gì đó, liền ngã sấp xuống đất, kêu lên một tiếng “ Úi da”. Tên nhóc này có tướng mạo vô cùng xinh đẹp, mắt to môi hồng, da lại trăng trắng và mũn mĩm làm ta không khỏi liên tưởng đến cái bánh màn thầu đang lăn lông lốc trước mặt, nhìn rất buồn cười. Mặc dù rất buồn cười, nhưng ta vẫn cố nín nhịn. Tiến lại gần nâng thằng bé dạy, sau đó phủi phủi trên quần áo nó, giúp nó xoa xoa tay chân, nhẹ giọng nói:
- Không sao chứ?
Thằng nhóc bị ngã có vẻ khá đau, mắt ung úng nước mắt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, rứt khoát nói:
-Cũng không còn sớm nữa, ta đi trước.
-Để ta đưa nàng về.
Ta liếc nhìn Thiên Lăng đang ngủ ngon lành trong tay Thiên Ẩn, bên mép còn chảy cả nước miếng, cảm thấy vẫn là nên đưa thằng bé trở về đi ngủ và xem lại vết thương thì hơn, liền nhã nhặn từ chối.
-Ý tốt của ngươi thực khiến ta vô cùng cảm kích, nhưng ta có thể tự về được, không làm phiền ngươi nữa. – ta nói rồi quay lưng bước đi.
-Khoan đã. – Thiên Ẩn lên tiếng ngăn lại, ta dừng bước, ngoảnh lại tò mò hỏi.
- Sao vậy?
- Đường về Phù Sinh điện, đi hướng này mà.
Trán ta chảy dài ba vạch đen xì