Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 35 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Tuy nơi này không phồn vinh đông đúc như kinh thành, nhưng lại vô cùng náo nhiệt và ồn ào, chúng ta vì không muốn làm cho mọi người kinh động, liền hạ xuống một nơi vắng vẻ nào đó sau mới đi bộ tới một kỹ lâu nằm giữa trấn vô cùng đông khách.



- Đến nơi rồi. – Thiên Ẩn kéo tay ta dừng lại.



Ta ngước mắt nhìn lên, đọc dòng chữ Tuyệt Phong Mỹ lâu được đề xướng như rồng bay phượng múa treo phía trên, lại thấy những bóng áo hồng xanh cam đỏ vô cùng rực rỡ của những cô nương đứng trước đại môn xinh tươi như hoa diễm lệ tuyệt sắc, người người ra ra vào vào tấp nập như chảy hội, liền thầm cảm thán một phen, vị biểu muội Miểu Miểu này làm ăn cũng thật phát đạt.



Chưa kịp để ta nghĩ nhiều gì thêm, đã thấy một bóng áo tím lướt ngang qua mặt, tốc độ nhanh như gió, kèm theo giọng nói vô cùng nũng nịu trong trẻo.



- Biểu ca, cuối cùng huynh cũng chịu đến chơi với muội, có biết muội buồn thế nào không, lâu như vậy mới chịu mò tới, thật chán chết đi được a~…



Ta quay người lại nhìn, lúc này mới biết cơn gió màu tím vừa rồi chính là vị cô nương mặt thanh mày tú vô cùng xinh đẹp này, gọi Thiên Ẩn là biểu ca, chắc nàng ta chính là Miểu Miểu. Miểu Miểu chân thân chính là một con mèo trắng muốt tựa tuyết, cái bộ dạng ôm lấy tay Thiên Ẩn mà cọ cọ làm nũng cũng thật giống con mèo con, vô cùng đáng yêu khiến người ta chỉ muốn cưng nựng và yêu chiều. Sau đó Miểu Miểu lại tiếp tục trách cứ, than thở, rồi huyên thuyên đủ thứ chuyện, hoàn toàn coi ta là không khí.



Thiên Ẩn không nói gì, chỉ cười cười. Ta hiện tại vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn kiếm chỗ nào đó để nghỉ ngơi, có cái gì đó ăn thì càng tốt, không thể đợi hai người bọn họ diễn hết màn sầu khổ li biệt hữu duyên trùng phùng này nữa, liền liếc quanh một lượt, cũng may gần đây có một phiên chợ nhỏ, cũng chưa vãn hẳn, ta liền biến ra một thỏi vàng trong tay, quay người bước về phía phiên chợ phía trước, vừa đi vừa tự nhủ liệu có nên biến ra thêm một thỏi vàng nữa hay là không.



Đột nhiên có ai đó nắm lấy khuỷu tay ta kéo lại, ta theo phản xạ dơ tay ra định đánh, còn chưa kịp hạ xuống đã bị một bàn tay rắn chắc khác ngăn lại.



- Nàng đi đâu vậy? – Là Thiên Ẩn, làm ta cứ tưởng tên hỗn xược nào đó muốn gây sự, suýt chút nữa thì giáng xuống một cái bạt tai.



- Ta muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi. – ta thành thật trả lời. Liếc thấy vị cô nương Miểu Miểu kia cũng đứng ngay sau lưng Thiên Ẩn, tỏ vẻ không vui. Ta liền ních người thoát ra khỏi tay của Thiên Ẩn.




- Mặc kệ tỷ ấy đi.



Mặc kệ thì mặc kê, ta còn cần nàng ta quan tâm chắc.



Sau đó lại tiếp tục làm những việc khiến bản thân vui vẻ. Đột nhiên từ xa có một người đàn bà chạy đến, nhìn có vẻ chanh chua, trên má có rất nhiều tàn nhan, mép có một cái nốt ruột to gần bằng hạt đậu, tay cầm khăn lụa phất lên phất xuống, nói với Miểu Miểu cái gì đó, hình như là chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì, nhưng tai ta rất thính vừa hay có thể nghe thấy câu nói của người đàn bà nọ lẫn trong một đống tạp âm ồn ào. Chẳng là ở một phòng nào đó có một vị khách quan lớn mặt đang làm loạn, còn đạp bàn đá ghế, muốn đốt cháy cả cái kỹ lâu này luôn, không ai dám động đến vị khách đó liền phải lên gọi bà chủ để giải quyết vụ việc.



Miểu Miểu nghe xong, môi mín lại thành một đường chỉ dài, nói với Thiên Ẩn rằng cứ tìm một phòng nào đó còn trống để tạm nghỉ ngơi, giải quyết xong vụ lùm xùm này rồi sẽ lập tức đi tìm chúng ta, sau đó liền quay người bước theo người đàn bà kia, tay còn không quên xắn áo lên tận khuỷu. Ta thực muốn đi xem trò vui, định bước theo đi cùng thì bị Thiên Ẩn nắm lấy khuỷu tay ngăn lại.



- Nhiều chuyện không phải đức tính tốt. – hắn nghiêm giọng nói.



- Ta chỉ muốn đi giúp một tay thôi mà.



- Đi đường mệt rồi, đi nghỉ sớm thôi.



- Ta chỉ… - ta còn định cự cãi, nhưng thấy Thiên Ẩn có vẻ không vui nếu như ta không nghe lời, lại thầm suy nghĩ, nếu như muốn đi xem trò vui, thì phải thuyết phục được Thiên Ẩn, thực ra ta cũng muốn đi ngủ, đành thôi không đôi co nữa. - thôi được rồi được rồi. Đi tìm phòng, đi tìm phòng nào.



Ta phất phất tay, lúc quay đi còn liếc thấy khóe môi Thiên Ẩn hơi nhếch lên, hắn cười cái gì chứ?