Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 37 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Ngồi một lúc sau thì Miểu Miểu than đói, liền bảo người dọn sẵn đồ ăn ra bàn. Ta dĩ nhiên không từ chối, tuy ta có thể không ăn không uống cũng chẳng sao, nhưng vẫn chưa đến nỗi muốn quên đi mùi vị thức ăn nó như thế nào, đấy là không muốn nói ta cũng cực kì yêu ăn uống, chỉ là trước đây cảm thấy không cần thiết thì cũng chẳng muốn ăn làm gì, phiền phức.



Miểu Miểu quả nhiên tiếp đãi Thiên Ẩn và ta rất hoàng tráng, nhưng ta nghĩ, chắc những thứ này cũng chỉ để làm cho Thiên Ẩn ăn. Nhưng làm cho ai ăn thì có quan trọng chắc, quan trọng là hiện tại ta đang ngồi trên ghế, trước mắt là bao nhiêu sơn hào hải vị, nếu như Miểu Miểu đã không ưa gì ta rồi, ta cũng không bắt tội mình phải giữ kẽ mà lấy lòng nàng ta nữa, liền ra sức ăn, vừa ăn vừa nghĩ ăn càng nhiều càng tốt, đồ của nàng ta mà, ta ăn càng nhiều thì bản thân ta càng được lợi mà thôi.



Mấy a hoàn tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng bày ra trên chiếc bàn lớn bao nhiêu là sơn hào hải vị. Trong kỹ lâu, nữ nhi vốn được chia làm hai loại, loại thứ nhất là có nhan sắc khuynh thành đảo điên nhật nguyệt, loại này thì thường được dùng để hầu rượu tiếp khách, trở thành những kỹ nữ cao cấp. Còn loại thứ hai chính là những cô nương sở hữu nhan sắc bình thường, dĩ nhiên những cô nương không mấy may mắn này sẽ được phân làm a hoàn và tì nữ hầu cận những kỹ nữ nổi danh nhất kỹ viện. Nhưng theo ta thấy thì, những a hoàn tay chân nhanh nhẹn đang bày thức ăn lên bàn một cách nhanh chóng này, chẳng có vẻ gì là tầm thường không đẹp. Miểu Miểu tuy là bà chủ, nhưng những công việc khác hầu như đều giao hết cho người đàn bà có cái nốt ruồi lớn trên mặt kia quản thúc, còn nàng ta chỉ cần dong chơi hưởng thụ tự tại tiêu dao.



Ngồi ăn cơm mà Miểu Miểu liên tục nói này nói nọ, trong khi đó ta chẳng mấy quan tâm tới hai người họ, từ tốn nhai rồi nhuốt, Thiên Ẩn ngồi bên cạnh cũng chỉ ăn vài miếng cho có, thưa thoảng lại nói chuyện với Miểu Miểu mấy câu.



- Hôm trước muội có gặp một tên cướp, liền đuổi theo hắn để đòi lại những gì hắn đã lấy cắp, tên đó trong người có chút võ công, thuật khinh công cũng không đến nỗi tệ. – Miểu Miểu vừa gõ đũa xuống bàn, vừa thao thao bất tuyệt, nàng ta có một quy định riêng của mình, đó chính là cứ hễ khi nào đuổi trộm bắt cướp, bênh vực kẻ yếu, thì đều không thèm dùng pháp thuật, muốn bằng tự sức lực của bản thân để phân thắng bại với kẻ xấu. - Muội đuổi theo hắn rất lâu, cuối cùng cũng bắt được, nhưng lúc quay về thì không nhớ rằng mình đã đi hướng nào, liền bị lạc đường. Nhưng cũng chỉ là lạc đường, dĩ nhiên không thể làm khó muội được rồi, muội liền cắm đầu đi thẳng một hướng nào đó để quay về, cuối cùng cũng lạc đến một nơi có nguồn khí tức vô cùng kì lạ, hiếu kì liền tiến về hướng đó xem thử, chỉ thấy một ngọn núi cao ngất đâm thẳng lên tầng mây, bị mây mù che phủ nên không thể nhìn rõ, chẳng biết nó cao tới mức nào, trước mặt là một cái động tối hù, muội dĩ nhiên vẫn chưa ngốc đến nỗi đương yên đương lành lại mò vào hang cọp để chơi, còn đang không hiểu đây là chỗ nào thì đột nhiên có tiếng động lạ vang lên, muội liền lấp vào một chỗ khuất nào đó thì thấy có một đám người lũ lượt kéo nhau vào trong cái động đó, vừa nhìn đã biết ngay là các địa tiên, bị mấy tên vận hắc y trấn áp, biết là có chuyện không lành, muội liền nhảy ra ứng cứu, mấy tên hắc y nhân áp giải kia cũng thật quá lợi hại, bị muội đánh văng chân văng tay mà vẫn có thể ráp lại như thường, người giống như được làm từ bùn đất, nhưng khi ráp lại với cơ thể lại biến hóa trở lại bình thường không có vẻ gì là giống bùn đất cả, làm muội khó xử một phen, bị chúng đánh cho tơi bời, cũng may còn có thể quay trở lại. – Miểu Miểu thao thao kể, cuối cùng chắt lưỡi thở phào một hơi, giống như bản thân vừa may mắn thoát khỏi cái chết trong gang tấc, lại tự cảm thấy bái phục bản thân vô cùng, còn có thể ngồi đây kể chuyện, sau từng ấy những việc đã xảy ra, quả là quá tài giỏi, quá tài giỏi.




Thế nhưng, chính ta cũng không hiểu, tại sao bản thân lại trở nên kích động đến như vậy…



Thiên Ẩn thấy ta dường như không có ý định buông tay ra, liền dùng một tay siết chặt lấy tay ta, không hiểu hắn làm cách nào mà trong thoáng chốc lực trong lòng bàn tay dường như tiêu tán hết, Miểu Miểu từ trên tường trượt xuống gập người ho sặc sụa. Ta thờ ơ nhìn nàng ta, cảm thấy cổ tay mình có chút đau, cũng chẳng mấy để tâm đến thái độ của Thiên Ẩn, càng không trách hắn ra tay chẳng lưu tình chút nào cả, nhếch môi nói.



- Ăn nói cho tử tế, ta mà còn nghe thấy nửa câu bất nhã với sư phụ từ miệng người nữa, thì lúc đó hậu quả cũng sẽ không như thế này đâu, ngươi tưởng bản thân mình có thể sống sót tới bây giờ, hít khí trời tự tại mà sống là vì cái gì chứ, những kẻ ngu ngốc không hiểu chuyện thì tốt nhất là nên ngậm miệng lại đừng có ý kiến, cũng không cần ngươi lo lắng chịu trách nghiệm. – Ta lạnh lùng buông từng chữ, sau đó quay người bước ra ngoài, mặc kệ ánh nhìn vừa căm hận vừa sợ hãi của Miểu Miểu, ánh nhìn ngạc nhiên và phức tạp của Thiên Ẩn dành cho mình.



Mạc Kỳ Y; dạo này bận thi học kì, thế nên lâu như vậy ms đăng được một chương, còn k báo trước với mọi người, ta xin lỗi nhe. Có thể mấy ngày sắp tới ta cũng rất ít onl, nhưng mà truyện nhất định sẽ hoàn trước tết nhé, ta tuyệt sẽ k bỏ truyện, chỉ mong mn kiên nhẫn ủng hộ ta, Cảm ơn ạ.