Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 41 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Ta nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó dè chừng nhìn xuống phía dưới.



- Đừng nhìn. – Huyết Vương gằn giọng, ta hơi giật mình, tuyệt không dám nhìn xuống đó nữa.



“ Xạt….” bàn tay tuyệt mĩ bám víu lấy vách núi của Huyết Vương nổi gân xanh, hắn đang rất cố gắng vớt vát lấy sự sống còncủa cả hai bọn ta.



- Vách núi cao thật đó. – ta mỉn cười – Ngươi không sợ sao?



Đầu mày Huyết Vương nhíu lại, dường như không hiểu ta đang nói gì, không hiểu tại sao đột nhiên ta lại hỏi như vậy?



“ Xạt…. Xạt”



Tảng đá nhô ra nơi vách núi không chịu được trọng lượng của chúng ta mà vỡ ra, cát bụi rơi xuống, cả ta và Huyết Vương lại tiếp tục trượt dần xuống phía dưới.




- … - Huyết Vương nhíu mày nhìn ta không vui, sau đó đành thở dài, ta không hiểu tại sao hắn lại thở dài, nhưng cảm nhận rõ sự thất vọng và hết cách của hắn, ta càng không hiểu, mở miệng định hỏi tiếp.



-… - ta chưa kịp nói, thì Huyết Vương đã lên tiếng chen lời.



- Nàng cứu ta một mạng, sinh mệnh ta vốn dĩ đã thuộc về nàng rồi. – ta bất ngờ tới nỗi suýt nữa thì ngã ngửa ra đằng sau. Tay Huyết Vương lại xiết chặt lấy tay ta, có cảm giác hơi tê tê, ta không hiểu chàng ý định chàng muốn gì, nhưng khi nghe thấy những câu nói ấy, đột nhiên bản thân cảm thấy vui vui. – nàng bị thương rồi – chàng nâng cánh tay ta lên, trên làn da trắng như ngọc của ta xuất hiện một vết xước ứa máu vô cùng nổi bật, Huyết Vương lấy ra một cái khăn màu trắng, sau đó băng bó vết xước nhỏ bé ấy lại cho ta một cách rất tỉ mỉ, đó chẳng qua chỉ là một vết xước nhỏ bé không đáng để kể đến, ấy vậy mà dưới bàn tay chàng nó lại trở nên vô cùng quan trọng, ta có cảm giác bản thân cũng trở thành một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Đầu Huyết Vương hơi xúi, mái tóc rủ xuống mền mượt, ta nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ dưới đôi hàng mi vừa dài vừa cong ấy đang chăm chú nhìn cánh tay ta, ta ngẩn người nhìn, đột nhiên Huyết Vương ngẩng đầu lên, khoảng cách gần tới nỗi môi ta dường như vừa lướt qua vầng trán ấy, tư vị vẫn còn ngọt ngào đến khó tả. – Ta cứu nàng một lần, sau này sinh mệnh của nàng cũng sẽ thuộc về ta. Tử Bạch.



Ta xúc động tới nỗi không làm chủ được chân tay, muốn vùng ra nhưng tay vẫn bị ai đó nắm chặt.



- Sau này ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, hãy nhớ rằng ta sẽ luôn nắm tay nàng, nàng cũng không được phép buông tay ta ra, luôn luôn nắm chặt.



Đó là lần đầu tiên, ta cảm nhận được như thế nào được gọi là tình yêu, như thế nào được gọi là ngọt ngào, như thế nào được gọi là khắc cốt ghi tâm, sau cùng cũng nếm trải được mùi vị mà ai khi đắm vào tình ái đều trải qua, cũng biết được rằng thế nào là bị lừa dối, thế nào là bị lợi dụng, thế nào là đau thương bất phục, thế nào là thâm cừu đại hận.