Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 44 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Ta nhớ cái ngày mà mình ngã xuống Tuyệt Âm cốc, chẳng phải đã đánh cho Cửu Vi hết sức thê thảm sao, vậy mà nàng ta vẫn còn sống. Vậy thì Vũ Lỗi đang ở đâu, sau đó nàng ta đã làm gì nó rồi.



- Vũ lỗi đâu? – ta không mấy để tâm đến những câu nói đầy mỉa mai giễu cợt của Cửu Vi, hỏi luôn vấn đề chính.



- Ai cơ? – Cửu Vi nheo nheo mắt hỏi lại ta, sau đó im lặng quan sát biểu hiện của ta. Nàng ta hiện đang đứng trên một dải lụa màu đỏ, chậm rãi bước về phía ta, rồi đột nhiên bật cười, giống như vừa được nghe một câu chuyện hài hước nhất thế gian.



Tay ta nắm chặt quạt Phong Âm, kiên nhẫn nhìn nàng ta chờ đợi câu trả lời. Cơ thể thực không biết nghe lời đang dần tê dại và mất sức, cổ họng ta nóng rát tanh tanh, trong người như có một ngọn nghiệp hỏa thiêu đốt.



- Là tên đồ đệ vô cùng đẹp trai và tài giỏi của ngươi đó hả? Kẻ một kiếm đâm xuyên tim ngươi đó sao? Ta xin lỗi vì bản thân đã vô ý vung đao cắt đứt giấc mộng đẹp của hai người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đồ đệ của ngươi đẹp như vậy, ta thực muốn giữ lại làm của riêng, nhưng hắn đâu có chịu, một lòng một dạ hướng về ngươi, thực làm người ta cảm động muốn rớt nước mắt. Ai dè, haiz, ta cứ tưởng ngươi lúc đó như vậy là chết rồi, tốt bụng muốn cho cả hai cùng đồng quy vu tận, nhưng lại không lường trước được việc mệnh ngươi lại lớn đến như vậy, kẻ sống ngươi chết, sinh ly tử biệt, thực đau lòng biết bao, a ha… - tiếng cười của Cửu Vi vang vọng trong không trung như những lưỡi dao sắc bén giáng lên người ta những nhát hiểm và độc nhất, tai ta ù đi, không muốn tin vào những gì mà bản thân vừa nghe được.



Nàng ta nói như vậy, không lẽ nào Tiểu Vũ đã chết rồi, thực sự đã chết rồi sao?



Ở đâu đó có những nhân vật lợi hại đang giao đấu. Phía dưới trận chiến ác liệt vẫn đang diễn ra, tiếng binh đao kẻ la hét rên rỉ, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ y phục càng khiến ta ở trên này vô cùng kích động. Xung quanh hỗn loạn, lòng ta cũng rối như tơ vò.



Nhìn Cửu Vi hả hê cười như vậy, ta hận một nỗi không thể bóp chết nàng ta ngay tức khắc.



- Ngươi hại chết sư phụ ta, nay lại hãm hại đồ đệ ta. – lại là kẻ khiến ta và Huyết Vương chia lìa, chung quy nỗi thống khổ ta nhận được đều là do nàng ta gây nên. Đạo lí có qua có lại ta đây hiểu rõ, nàng ta gây ra cho ta bao nhiêu phiền phức, ta nhất định sẽ trả lại cho nàng ta đủ cả.



Thấy ta bắt đầu động thủ, thủ vệ của Cửu Vi bắt đầu xông lên bảo vệ chủ nhân. Ta lúc này đang bị thương, nay muốn giết Cửu Vi cũng gặp trở ngại.




Sau bao nhiêu lâu mới gặp lại, thâm tình chôn dấu nơi đáy tim, giây phút tương phùng lại chỉ nói được mấy câu từ sáo rỗng đó.



- Hắn đâu rồi? – Thiên Ẩn vội vã đi đến, hỏi ta. Trên y phục của Thiên Ẩn có máu, màu máu đỏ chói mắt, ta mới nhận ra một điều, khi ở cùng Huyết Vương cũng có ngửi thấy mùi máu. Hẳn vừa rồi cả hai người họ đã diễn ra một màn đấu võ vô cùng kịch liệt, những vết thương trên người Thiên Ẩn này, không hiểu là do đánh nhau với yêu thú, Mộc tinh Họa Bảo, Ma quân hay là cả ba dồn lại.



- Ngươi không sao chứ?



Thiên Ẩn hơi ngẩn ra.



- Nàng hỏi chậm thêm chút nữa thì ta đã không có cơ hội trả lời rồi.



- Bị thương nặng lắm à?



- Vẫn chưa chết được đâu.



* * *



Trước khi vũ hóa, sư phụ đã giao Dạ Ảnh Minh Châu cho ta. Ta chỉ biết lúc đó viên minh châu thần vật đó đã chìm sâu vào trong mi tâm mình, nhưng không thực sự biết nó chính xác ở chỗ nào. Trong khư đỉnh? Không có. Trong trái tim? Chẳng nhẽ ta lại có thể rạch tim mình ra để đính chính hay sao? Hôm nay khi Mộc Tinh Họa Bảo xâm nhập vào hồn phách thần thức ta, có lẽ đã khám phá ra được vài điều, chính hắn cũng nói ta đang nắm giữ thần vật, vậy thì xác định trên cơ thể ta có một nơi nào đó thực sự tồn tại cái gọi là Dạ Ảnh Minh Châu. Ta nghĩ trước đây sau khi giao cho ta nắm giữ Minh Châu, sư phụ đã phong ấn sức mạnh của nó. Bởi vậy ta, ngay cả kẻ nắm giữ nó cũng không sao hay biết.