Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 63 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


- Cửu Nhi… - Huyết Vương run rẩy ôm lấy Cửu Vi trong lòng, bộ y phục màu đỏ của nàng như thêm sẫm màu hơn, hắn nhất thời không biết nên chạm vào chỗ nào, chỉ đau đớn gọi tên Cửu Vi. Nhưng gọi mãi gọi mãi mà đôi lông mi vừa cong vừa dài ấy cũng không một lần rung động, đôi mắt đẹp đẽ ấy càng không một lần nữa mở ra nhìn hắn.



- Xin lỗi chàng… - giọng nói yếu ớt vang lên, lại có vẻ khàn khàn, như thể lâu lắm rồi mới nói vậy, không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo rùng mình. Huyết Vương không nghe thấy, bởi lẽ hắn vẫn còn đang tự dằn vặt bản thân mình, hi vọng một điều kì tích nào đó sẽ xảy ra, người con gái trong lòng hắn sẽ tỉnh lại, sẽ dịu dàng nhìn hắn, âm thầm yêu thương hắn, kiên nhẫn chờ đợi hắn.



Nhưng hắn đã làm được gì cho nàng, ngoài tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, cố tình mà vô ý hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng. Hắn mãi chẳng quên được người con gái tên là Nhược Nha ấy, nhưng Cửu Vi lại chẳng một lần chịu bỏ cuộc buông tay, nàng vẫn luôn ở bên hắn những lúc hắn khó khăn nhất, vẫn luôn âm thầm giúp đỡ hắn đoạt được những thứ hắn muốn, vì hắn mà hết lần này đến lần khác lao vào hiểm nguy không màng. Nhưng hắn thì sao chứ, cứ mãi chạy theo những thứ khác, bỏ mặc nàng lại phía sau lưng, dù nàng có vấp ngã có đau khổ, hắn cũng không biết, chưa một lần nào thực sự quan tâm tới, cũng chưa bao giờ cùng nàng sẻ chia vui buồn.



Ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt nữ tử lạ mặt kia cũng bi thương không kém, khi thấy Huyết Vương ngay cả nhìn mình một cái cũng không có, liền ôm ngực lùi lại dần phía sau. Lúc này ta mới để ý kĩ, cô ta, ngoài ánh mắt ra, ngũ quan trên gương mặt đều có vài phần giống ta thì cũng thầm đoán được rằng, nàng ta chính là Nhược Nha, người mà trước đây Cửu Vi đã nói với ta, người mà Huyết Vương dốc hết bao tâm sức để cứu nàng ấy thoát ra khỏi sự khống chế của Quỷ Khốc. Nhìn thấy Nhược Nha, ta không khỏi có chút thê lương trong lòng, Huyết Vương vì Nhược Nha mà lợi dụng ta, Cửu Vi vì Huyết Vương mà không màng tính mạng, Nhược Nha lại bị Quỷ Khốc giam cầm, xét cho cùng, ai đúng ai sai đây? Họ đều có lí do của riêng mình để mà làm tổn thương những người khác, cũng giống như Thiên Ẩn, không thể tìm được lí do mà trách cứ.



Ta cảm nhận được rằng Cửu Vi đang ngày một yếu đi, cuối cùng không ngoài dự đoán, thân thể nàng ta dần dần tan ra, những chấm sáng màu đỏ theo gió bay lên, thoáng chốc thôi đã tan biết không để lại một dấu vết, giống như chưa hề tồn tại. Ánh mắt Huyết Vương vốn trống rỗng, bỗng trở nên điên cuồng, hắn gọi tên Cửu Vi, cố gắng giữ lấy những mảnh tàn hồn cuối cùng của nàng ấy nhưng không sao nắm được.



Trong lúc ta còn đang trấn động vì sự ra đi của Cửu Vi thì viên minh châu trong tay Nhược Nha bỗng nhiên bay lên, từ phía sau Nhược Nha, một thanh kiếm sắc nhọn đột nhiên đâm tới, xuyên qua bụng của nàng, máu chảy đầm đìa nhuốm đỏ bộ y phục mỏng manh của nàng.



- Không….. – Huyết Vương hét lên, hắn vội vã lao tới đỡ lấy Nhược Nha, nhưng thanh kiếm ấy chưa đựng đầy tà khí, lúc này đây có lẽ đã xâm nhập vào cơ thể nàng ta trong từng góc gách một, tính mạng Nhược Nha đang lâm vào nguy kịch.



Ta không có thời gian để tiếp tục nhìn xem Nhược Nha thương thế nặng như thế nào, Huyết Vương đau khổ ra làm sao, vội vã lao về phía Qủy Khốc, viên minh châu đột nhiên lóe sáng lên chói lòa, trong thoáng chốc đã biến mất khỏi không trung. Bầu trời vốn âm u đột nhiên tối sầm lại, gió rít từng cơn như muốn cào thốc cả mặt đất lên, một trần cuồng phong quét qua, ta phải tạo một lớp tiên chướng, khó khăn lắm mới không bị trận cuồng phong đó thổi bay, chùm ánh sáng ấy quá chói lòa, khiến đôi mắt của ta không chịu nổi mà nhắm chặt lại, dĩ nhiên không thể thấy được nhưng gì xảy ra tiếp theo. Chỉ nghe bên tai lần lượt vang lên tiếng nổ ầm ầm, tiếng gió gào rít, tiếng thiên lôi đánh xuống.
- Không sao chứ?



Khắp người hắn hiện tại, không hiểu có tất cả bao nhiêu vết thương nữa. Ta nghĩ mà lòng có chút xót xa, vội độ cho hắn một chút linh lực. Nguyên khí vừa vào trong cơ thể, lan đi khắp lục phủ ngũ tạng, Huyết Vương có lẽ đã cảm thấy thoải mái hơn, đôi mày hơi dãn ra.



- Hiện tại tất cả bọn chúng đều kéo lên Thiên giới rồi, Thiên Ẩn thống lĩnh thiên binh thiên tướng chắc cũng đang vô cùng vất vả. – tim ta khẽ nhói đau, Huyết Vương nhìn sâu vào mắt ta, im lặng một lúc, hắn nói tiếp. – mấy tên ma binh ta đem tới, hiện tại không còn nghe theo sự sai khiến của ta nữa, không có ai cứu viện, chúng ta, chắc sẽ…



- Đừng nói nữa. – ta gắt lời hắn. – Chàng nghỉ ngơi đi, ta đi ứng phó với hắn.



Toan định bước đi, Huyết Vương nắm lấy tay ta, ta quay người lại nhìn. Lúc này ta đang đứng, còn hắn lại đang ngồi, ta hạ mắt nhìn xuống, trên người hắn có vô số vết thương, vô cùng chật vật, tình cảnh lúc này, đột nhiên ta lại có cảm giác, nếu mình bước đi, nhất định sẽ không còn cơ hội trở về.



- ….



Huyết Vương nhìn ta, dòng cảm xúc lưu chuyển trong ánh mắt vô cùng phức tạp khó hiểu, không biết hắn định nói gì. Mặc dù đang trong tình huống vô cùng gấp gáp, nhưng không hiểu tại sao ta lại muốn chờ đợi câu nói đó, đôi mắt Huyết Vương dần mơ hồ, sau đó hắn ngất đi. Ta thở dài một tiếng, sau đó tìm chỗ nào đó để hắn tựa vào sau đó tạo ra một lớp tiên chướng bảo vệ, rồi mới rời đi.