Ta Đối Với Tiền Không Có Hứng Thú (Bản Dịch)
Chương 15 : Mị Lực Đáng Chết
Ngày đăng: 05:55 07/08/20
Chương 15: Mị lực đáng chết
Phòng ăn trang trí xa hoa mà nội liễm.
Người giúp việc đang lục tục mang thức ăn lên.
Món ăn làm theo kiểu Pháp là chủ yếu, súp hải sản, gan ngỗng hấp, bò bít tết, rượu vang gà đồi...
Bày biện tinh xảo, món ngon đỉnh điểm.
Nhưng Giang Dã hoàn toàn không chú ý đến thức ăn.
Lực chú ý của Giang Dã dồn toàn bộ vào Diệp Khanh Hoan trước mắt, biểu tình có chút lúng túng.
" Ngươi không phải là trong thang máy..."
" Đồ thần kinh" ba chữ thiếu chút nữa bật thốt lên.
Bây giờ sao Giang Dã có thể phản ứng kịp?
Trước mắt chính là nữ chủ nhân của tòa 3, nhân vật đằng sau Lâm Hải, người nắm quyền tập đoàn Gia Tranh!
Cũng là idol nữ độc lập kinh doanh ở Ngô thành,
Diệp Khanh Hoan!
" Nhìn thấy ta, Giang tiên sinh hình như rất ngạc nhiên?" Diệp Khanh Hoan hỏi.
Giang Dã gật đầu nói: " Quả thật ngạc nhiên, hôm qua không phải ngươi nói là không quen ta sao?"
" Ta nói là chúng ta không tính là quen, cũng không nói ta không biết ngươi, ta nói không sai chứ."
Diệp Khanh Hoan cười như tiểu hồ ly.
Giang Dã một mặt kiểu chả biết làm sao.
Ngươi thích chơi chữ với ta sao?
Quả nhiên, nữ nhân càng đẹp càng lừa người, tự nhiên ta cũng không ngoại lệ bị lừa.
" Tiểu thư, thì ra các ngươi đã sớm gặp mặt?' Lâm Hải bên cạnh nghi ngờ nói.
Sao cảm thấy hai người rất thân...
Diệp Khanh Hoan nhớ lại chuyện ngày hôm qua, không nhịn được cười một tiếng.
" Có duyên gặp qua 1 lần, nhưng mà Giang tiên sinh thật chả phong độ lịch sự chút nào."
" Phong độ lịch sự?"
" Ngươi chắc là hiểu lầm, ta cũng không phải người tốt lành gì."
Diệp Khanh Hoan ngẩn người.
Giang Dã vậy mà trực tiếp thừa nhận.
Nghĩ đến hành vi của hắn trong phòng làm việc lẫn trong thang máy.
Diệp Khanh Hoan nhăn mũi.
Ừm, đúng là đồ bại hoại!
Không nghĩ nữa, cô dơ ra cánh tay ngọc ngà, tự nhiên phóng khoáng nói:
" Ta xin tự giới thiệu, ta họ Diệp, gọi là Khanh Hoan."
" Giang Dã."
Giang Dã đưa tay nắm một chút liền buông.
"Giang Dã... Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu, tên hay."
(*Sao rơi san bằng dã ngoại mênh mông, ánh trăng phun trên dòng sông chảy siết)
Diệp Khanh Hoan híp mắt, dường như là lần đầu tiên nghe được cái tên này.
"..."
Giang Dã cũng không chắc lúc đặt tên, ba hắn có nghĩ nhiều như vậy không.
Nhưng mà, không khen lại thì thật bất lịch sự...
" Cười khanh khách, bỗng nhiên hoan hỉ, Diệp tiểu thư mới là người cũng như tên." Giang Dã nhàn nhạt nói.
Diệp Khanh Hoan nghe vậy giật mình, sau đó cẩn thận thưởng thức, nụ cười chậm rãi hiện lên.
" Ta vậy mà lần đầu tiên nghe được kiểu giải thích như vậy, thật đặc biệt!"
" Chưa từng nghe qua rất bình thường."
Giang Dã vẻ mặt thành thật nói: " Bởi vì ta nói bừa."
"..."
" Phụt!"
Lâm Hải không nhịn được bật cười.
" Được rồi, màn tung hô đến đây kết thúc." Giang Dã nói.
Diệp Khanh Hoan buồn cười nhìn hắn.
Thật là một người thú vị.
Trước kia người cũng cô tiếp xúc, ít nhiều đều mang mục đích, trong lời nói phần lớn là nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng Giang Dã này hoàn toàn bất đồng.
Hắn cho người khác cảm giác hắn là người thẳng thắn, lại đoán không thấu.
Khi biết mình là Diệp Khanh Hoan, cũng không có che giấu kinh ngạc,
Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.
Phong cách một chút cũng không đổi.
Thẳng thắn, đúng mực.
Nói chuyện trực tiếp, nhưng lại không khiến người ta chán ghét, rất khó có được.
Nhưng mà, để cho Diệp Khanh Hoan giật mình là...
Giang Dã thật là đẹp trai!
Mặt mũi anh tuấn như là tạc tượng, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua thật tỏa sáng!
Con ngươi đen nhánh thâm thúy, để cho người khác muốn sa vào đó!
Khí chất uyên thâm mà thần bí, tựa như bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, càng nhìn không rõ, càng muốn tìm tòi.
Người đẹp mắt, Diệp Khanh Hoan đã gặp rất nhiều.
Nhưng đẹp như Giang Dã, thì là lần đầu!
" Kỳ lạ, lần đầu gặp trong thang máy cũng không có cảm giác này a, đây là chuyện gì...?
Tim Diệp Khanh Hoan đập rộn lên, vội vàng rời đi ánh mắt.
Lâm Hải cũng chú ý tới điểm này.
" Giang tiên sinh, ta sao lại thấy ngươi không giống, đẹp trai hơn trước kia nhiều..."
"A?"
Giang Dã ngẩn người.
Rất nhanh phản ứng kịp, là viên nang quyến rũ.
Hóa ra là hữu dụng đối với người khác, mình thì lại không nhìn ra!
" Chẳng lẽ ngươi đi phẫu thuật thẩm mỹ? Không đúng, hôm qua chúng ta mới gặp, khôi phục như thế cũng quá nhanh rồi..."
Lâm Hải vẫn còn ở kia tự mình lẩm bẩm.
Hơn nữa khí chất, cũng không thể giống như phẫu thuật mà đổi như vậy!
Giang Dã không biết giải thích thế nào.
Chỉ có thể dùng " khí sắc tốt" lấy lệ cho qua.
Nhưng hai người Diệp Khanh Hoan cảm giác có chỗ nào không đúng, mà cũng không phản bác được..
Bữa trưa ăn vui vẻ.
Làm bữa này, là đầu bếp nhà hàng cao cấp.
Uống rượu là rượu vang Margaux đỉnh cấp.
Giang Dã cùng Lâm Hải cụng ly, uống kinh khủng.
Diệp Khanh Hoan dùng ống hút uống nước chanh, cười híp mắt nhìn hai người.
" Lão đệ, ta gặp ngươi lần đầu tiên, trong lòng liền hiện ra hai chữ, ngươi biết là gì không?" Lâm Hải bưng ly rượu, sắc mặt đỏ bừng.
Giang Dã cười hỏi: " Hai chữ gì?"
" Tri kỷ!"
Lâm Hải ôm bả vai Giang Dã, " Tri Kỷ! Mặc dù ngươi kém ta hơn 30 tuổi, nhưng ta cảm thấy chúng ta tâm lý tương thông, gọi là cái gì nhỉ..."
" Anh em kết nghĩa."
" Đúng, anh em kết nghĩa! Chúng ta chính là! Uống!"
...
Lâm Hải uống nhiều.
Thật ra lấy tửu lượng của hắn, tí rượu này không tính là gì.
Nhưng Giang Dã biết, say không phải là rượu, mà là viên nang quyến rũ!"
" Mị lực đáng chết của ta!"
Đến cuối, hai người đã ôm vai nhau xưng huynh gọi đệ.
Thậm chí quên luôn cả Diệp Khanh Hoan...
Phòng ăn trang trí xa hoa mà nội liễm.
Người giúp việc đang lục tục mang thức ăn lên.
Món ăn làm theo kiểu Pháp là chủ yếu, súp hải sản, gan ngỗng hấp, bò bít tết, rượu vang gà đồi...
Bày biện tinh xảo, món ngon đỉnh điểm.
Nhưng Giang Dã hoàn toàn không chú ý đến thức ăn.
Lực chú ý của Giang Dã dồn toàn bộ vào Diệp Khanh Hoan trước mắt, biểu tình có chút lúng túng.
" Ngươi không phải là trong thang máy..."
" Đồ thần kinh" ba chữ thiếu chút nữa bật thốt lên.
Bây giờ sao Giang Dã có thể phản ứng kịp?
Trước mắt chính là nữ chủ nhân của tòa 3, nhân vật đằng sau Lâm Hải, người nắm quyền tập đoàn Gia Tranh!
Cũng là idol nữ độc lập kinh doanh ở Ngô thành,
Diệp Khanh Hoan!
" Nhìn thấy ta, Giang tiên sinh hình như rất ngạc nhiên?" Diệp Khanh Hoan hỏi.
Giang Dã gật đầu nói: " Quả thật ngạc nhiên, hôm qua không phải ngươi nói là không quen ta sao?"
" Ta nói là chúng ta không tính là quen, cũng không nói ta không biết ngươi, ta nói không sai chứ."
Diệp Khanh Hoan cười như tiểu hồ ly.
Giang Dã một mặt kiểu chả biết làm sao.
Ngươi thích chơi chữ với ta sao?
Quả nhiên, nữ nhân càng đẹp càng lừa người, tự nhiên ta cũng không ngoại lệ bị lừa.
" Tiểu thư, thì ra các ngươi đã sớm gặp mặt?' Lâm Hải bên cạnh nghi ngờ nói.
Sao cảm thấy hai người rất thân...
Diệp Khanh Hoan nhớ lại chuyện ngày hôm qua, không nhịn được cười một tiếng.
" Có duyên gặp qua 1 lần, nhưng mà Giang tiên sinh thật chả phong độ lịch sự chút nào."
" Phong độ lịch sự?"
" Ngươi chắc là hiểu lầm, ta cũng không phải người tốt lành gì."
Diệp Khanh Hoan ngẩn người.
Giang Dã vậy mà trực tiếp thừa nhận.
Nghĩ đến hành vi của hắn trong phòng làm việc lẫn trong thang máy.
Diệp Khanh Hoan nhăn mũi.
Ừm, đúng là đồ bại hoại!
Không nghĩ nữa, cô dơ ra cánh tay ngọc ngà, tự nhiên phóng khoáng nói:
" Ta xin tự giới thiệu, ta họ Diệp, gọi là Khanh Hoan."
" Giang Dã."
Giang Dã đưa tay nắm một chút liền buông.
"Giang Dã... Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu, tên hay."
(*Sao rơi san bằng dã ngoại mênh mông, ánh trăng phun trên dòng sông chảy siết)
Diệp Khanh Hoan híp mắt, dường như là lần đầu tiên nghe được cái tên này.
"..."
Giang Dã cũng không chắc lúc đặt tên, ba hắn có nghĩ nhiều như vậy không.
Nhưng mà, không khen lại thì thật bất lịch sự...
" Cười khanh khách, bỗng nhiên hoan hỉ, Diệp tiểu thư mới là người cũng như tên." Giang Dã nhàn nhạt nói.
Diệp Khanh Hoan nghe vậy giật mình, sau đó cẩn thận thưởng thức, nụ cười chậm rãi hiện lên.
" Ta vậy mà lần đầu tiên nghe được kiểu giải thích như vậy, thật đặc biệt!"
" Chưa từng nghe qua rất bình thường."
Giang Dã vẻ mặt thành thật nói: " Bởi vì ta nói bừa."
"..."
" Phụt!"
Lâm Hải không nhịn được bật cười.
" Được rồi, màn tung hô đến đây kết thúc." Giang Dã nói.
Diệp Khanh Hoan buồn cười nhìn hắn.
Thật là một người thú vị.
Trước kia người cũng cô tiếp xúc, ít nhiều đều mang mục đích, trong lời nói phần lớn là nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng Giang Dã này hoàn toàn bất đồng.
Hắn cho người khác cảm giác hắn là người thẳng thắn, lại đoán không thấu.
Khi biết mình là Diệp Khanh Hoan, cũng không có che giấu kinh ngạc,
Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.
Phong cách một chút cũng không đổi.
Thẳng thắn, đúng mực.
Nói chuyện trực tiếp, nhưng lại không khiến người ta chán ghét, rất khó có được.
Nhưng mà, để cho Diệp Khanh Hoan giật mình là...
Giang Dã thật là đẹp trai!
Mặt mũi anh tuấn như là tạc tượng, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua thật tỏa sáng!
Con ngươi đen nhánh thâm thúy, để cho người khác muốn sa vào đó!
Khí chất uyên thâm mà thần bí, tựa như bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, càng nhìn không rõ, càng muốn tìm tòi.
Người đẹp mắt, Diệp Khanh Hoan đã gặp rất nhiều.
Nhưng đẹp như Giang Dã, thì là lần đầu!
" Kỳ lạ, lần đầu gặp trong thang máy cũng không có cảm giác này a, đây là chuyện gì...?
Tim Diệp Khanh Hoan đập rộn lên, vội vàng rời đi ánh mắt.
Lâm Hải cũng chú ý tới điểm này.
" Giang tiên sinh, ta sao lại thấy ngươi không giống, đẹp trai hơn trước kia nhiều..."
"A?"
Giang Dã ngẩn người.
Rất nhanh phản ứng kịp, là viên nang quyến rũ.
Hóa ra là hữu dụng đối với người khác, mình thì lại không nhìn ra!
" Chẳng lẽ ngươi đi phẫu thuật thẩm mỹ? Không đúng, hôm qua chúng ta mới gặp, khôi phục như thế cũng quá nhanh rồi..."
Lâm Hải vẫn còn ở kia tự mình lẩm bẩm.
Hơn nữa khí chất, cũng không thể giống như phẫu thuật mà đổi như vậy!
Giang Dã không biết giải thích thế nào.
Chỉ có thể dùng " khí sắc tốt" lấy lệ cho qua.
Nhưng hai người Diệp Khanh Hoan cảm giác có chỗ nào không đúng, mà cũng không phản bác được..
Bữa trưa ăn vui vẻ.
Làm bữa này, là đầu bếp nhà hàng cao cấp.
Uống rượu là rượu vang Margaux đỉnh cấp.
Giang Dã cùng Lâm Hải cụng ly, uống kinh khủng.
Diệp Khanh Hoan dùng ống hút uống nước chanh, cười híp mắt nhìn hai người.
" Lão đệ, ta gặp ngươi lần đầu tiên, trong lòng liền hiện ra hai chữ, ngươi biết là gì không?" Lâm Hải bưng ly rượu, sắc mặt đỏ bừng.
Giang Dã cười hỏi: " Hai chữ gì?"
" Tri kỷ!"
Lâm Hải ôm bả vai Giang Dã, " Tri Kỷ! Mặc dù ngươi kém ta hơn 30 tuổi, nhưng ta cảm thấy chúng ta tâm lý tương thông, gọi là cái gì nhỉ..."
" Anh em kết nghĩa."
" Đúng, anh em kết nghĩa! Chúng ta chính là! Uống!"
...
Lâm Hải uống nhiều.
Thật ra lấy tửu lượng của hắn, tí rượu này không tính là gì.
Nhưng Giang Dã biết, say không phải là rượu, mà là viên nang quyến rũ!"
" Mị lực đáng chết của ta!"
Đến cuối, hai người đã ôm vai nhau xưng huynh gọi đệ.
Thậm chí quên luôn cả Diệp Khanh Hoan...