Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 23 : Đồng ý!!!

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Sau một hồi, Hancock ngượng ngùng giống như đã không nhịn được, âm thanh yếu ớt chợt vang lên:



- Được rồi, không cần nói nữa!



Hắn không dừng lại mà nói:



- Nàng không lại đây, ta sẽ tiếp tục hô.



Thấy nàng giống như vẫn chưa có ý định đi đến, hắn tiếp tục hô lớn:



- Boa Han....



Chưa kịp dứt lời một bóng người chợt lóe lên xuất hiện bên cạnh hắn khiến hắn suýt chút nữa giật bắn người.



Hắn biết nàng năng lực rất mạnh nhưng cũng không cần thiết phải dùng lúc này a.



Thấy Hancock ánh mắt vẫn có phần lảng tránh, hắn cười nói:



- Không phải nàng nói muốn nghe lời yêu thương sao? Vậy còn không để ý ta?



- Anh chỉ là cố tình trêu chọc ta thôi.



Hancock dáng vẻ giận dỗi không quá tin tưởng mà nói.



Hắn nghe vậy trên khuôn mặt bỗng dần nhu hòa không mang theo chút nào đùa cợt,thuận tay kéo nàng vào lòng khẽ nói:



- Ta nghiêm túc đấy.



Hắn thật sự không phải người tùy tiện nói những lời này, thậm chí là rất ngại nói ra. Một khi đã nói vậy, ngoài thật lòng ra hắn cũng đã bỏ qua mọi rào cản suy nghĩ về việc đây là thế giới tiến vào trải nghiệm, cũng đã quyết định phải có trách nghiệm với nàng sau này, đặc biệt là quyết tâm tìm cách đưa nàng đi cùng.



Đó cũng là nguyên nhân khiến hắn do dự lúc trước. Nhưng cũng chỉ là lúc trước mà thôi.



Hắn có yêu thích nàng không?



Tất nhiên là có! Từ lúc đọc truyện không chỉ riêng hắn mà vô số người khác cũng yêu thích nàng. Bất quá loại yêu thích này phần nhiều vẫn là hư ảo, thậm chí còn không bằng nhất thời "cảm nắng" một ai đó.



Tuy nhiên từ khi đến thế giới này, hay đúng hơn là từ lần đầu gặp nàng, thứ yêu thích này đã dần thay đổi.



Đặc biệt là qua tiếp xúc và có được mối quan hệ như hiện giờ, loại yêu thích này đã hoàn toàn không còn giống với ban đầu.
- Không cần cố nhịn, nơi này đâu có ai. Cứ thoải mái một chút, tiếng sóng cũng rất lớn mà.



Hancock nghe vậy vẫn là mím miệng lắc đầu, tính cách mạnh mẽ như nàng cũng không dám quá tự nhiên ở một nơi như này, nàng biết một khi không kiềm chế âm thanh của nàng sẽ vang vọng cả một vùng rất lớn, không tiếng sóng nào có thể che lấp.



Lần này hắn liền không ngần ngại mà cúi xuống cạy mở đôi môi của nàng, cũng là thuận tay đem "vũ khí" rút ra đặt trước cửa vào bên dưới nàng.



Cảm giác chà xát từ nơi đó khiến nàng lại một lần nữa rạo rực.



Sau đó, ngay khi cảm giác khó nhịn trong nàng dâng lên, hắn liền rời ra môi nàng nói:



- Vậy để ta giúp nàng tự nhiên hơn.



Bất chợt bên dưới hắn khẽ động.



Cơ thể nàng bỗng như bị một thanh trường thương từ từ đâm vào, cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền đi khắp cơ thể.



Miệng nhỏ chưa kịp mím lại lập tức phát ra một tiếng rên rỉ trong trẻo mê hồn.



Loại âm thanh nguyên thủy này hòa với âm thanh tự nhiên xung quanh như một sự kết hợp kì diệu, khiến Văn Trung cảm thấy bản năng không thể kìm chế mà trỗi dậy.



Vùng eo nhanh chóng chuyển động từng nhịp.



Hancock sau khi bất ngờ kêu lên liền chưa kịp ngăn lại thanh âm, đã nghênh đón từng đợt cảm giác tê dại truyền đến, không nhịn mà được tiếp tục rên rỉ thành tiếng.



Âm thanh dù cố gắng kiềm chế vẫn vang lên cả một góc vắng vẻ bên bờ biển, giống như đem lại một loại giai điệu sức sống mới cho vùng biển này.



Sau một hồi, nàng vẫn là cố hết sức nhịn xuống,để cho từng tiếng i...a.. liên tục âm ỉ trong cổ họng, thi thoảng mới có thể phát ra thành tiếng.



Văn Trung thấy vậy dáng vẻ mong chờ nhìn nàng nói:



- Đừng nhịn, khi nãy nàng kêu lên cũng đâu có làm sao a, nghe rất tuyệt đó.



Hancock bị hắn nói, khuôn mặt lại thêm đỏ bừng nhưng nàng chưa kịp lắc đầu đã vội vã kêu lên:



- Không...ưm...a



- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------