Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 30 : Hiểu nhầm?

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Âm thanh mặc dù rất gần và rõ ràng nhưng cũng chưa thể làm hắn phân tâm. Văn Trung như câm như điếc với mọi thứ xung quanh, toàn bộ tinh thần đã đặt trong việc không chế không rời.



Trong lúc, Văn Trung sắp thành công khống chế phạm vi năng lực xuống còn một mục tiêu duy nhất, những tia sáng tại đồng tử hắn cũng bắt đầu ngưng tụ lại, xoay chuyển theo một quy luật nào đó vô cùng kì dị và ổn định, quang mang mờ nhạt trong mắt vốn dĩ dưới điều kiện ánh sáng hiện giờ nếu không phải ở gần và để ý thật kỹ sẽ rất khó phát hiện,lúc này bất chợt lại lóe lên cực kỳ rõ ràng.



Tuy nhiên, ngay lúc mọi thứ tưởng chừng như đã đạt thành, trạng thái của hắn bất chợt bị lại phá vỡ, ánh sáng vừa hiện lên trong phút chốc liền nhanh chóng tiêu tán.



Người đến là một thanh niên dáng vẻ không mấy cao to nhưng bộ dạng xăm trổ, mặt mày vênh váo cùng với vẻ hung dữ,hoàn toàn không cần phải đoán cũng có thể chỉ đích danh là thành viên được mấy hội lưu manh chứa chấp.



Người này vừa đến liền không che giấu sự tức giận và khiêu khích với Văn Trung.



Văn Trung sau một hồi thất thần liền thoát khỏi trạng thái kì ảo vừa bị phá vỡ mà lẳng lặng nhìn qua gã.



Cái nhìn có vẻ như rất bình tĩnh và từ tốn,nhưng không chỉ riêng hắn mà những người xung quanh đều cảm thấy bên trong cơ thể kia giống như ẩn chứa cả một ngọn núi lửa, chỉ chờ đợi thời khắc mà triệt để phun trào.



" Định mệnh nhà nó chứ! "



Trong đầu hắn lúc này đã sớm không nhịn được muốn bùng nổ.



Cái gì gọi là trời đánh tránh miếng ăn?



Hắn có cảm giác như miếng bánh sắp sửa đút vào đến miệng thì lại bị người khác đạp bay mất vậy, hơn nữa còn là đạp thẳng vào miệng hắn khiến cho miếng bánh bay ra ngoài nữa chứ.



Bởi lẽ lúc tên côn đồ này tiền đến, gã không chỉ quát lên với hắn mà còn đẩy hắn thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau, cũng may là hắn kịp nhanh chóng đứng dậy ổn định thân hình mới tránh được việc đưa đầu tiếp đất kia, nhưng hành động mang đầy tính khiêu khích này thì lại khó mà nhịn nổi.
Ngay lúc tên lưu mạnh định xô ngã hắn, hắn lại nhanh hơn một bước đẩy mạnh tên này ra.



Hành động nhìn qua mang tính tự vệ vô cùng chính đáng, bởi cũng chưa đến mức xô xát đấm đá gì nên hắn cũng chỉ ngăn trở mà thôi, nếu tên này còn không nhịn được mà chuyển sang hành hung, hắn cũng không ngại mà quyền cước tẩm quất trở lại.



Chỉ là, tên lưu manh ấy vậy mà bị đẩy bay, đúng vậy thật sự là bị đẩy bay, rớt vèo cái ra xa đến vài mét, chỉ khi va vào một cột xà đơn trong khu tập mới ngừng lại.



Cô gái ăn mặc thiếu vải cùng vài người xung quanh ý định tiến lên khuyên bảo, ngăn cản hành động của gã lưu manh, thấy vậy đều ngơ ngác:



- Đừng...



- ....



Đến cả chính Văn Trung cũng ngây ngốc một chỗ.



Lại chuyện quỷ quái gì xảy ra?



Hắn đúng thật có học một chút võ để tự vệ, cũng thường xuyên đi tập thể dục thể thao.



Cái này không phải khoe khoang, dù hắn rất khỏe so với bộ dáng bên ngoài nhưng cũng đâu có cái khỉ gì sức lực đẩy bay một người xa như vậy?



Tên kia dù thấp bé hơn hắn nhưng tính ra có khi còn đô con, nặng ký hơn hắn a.