Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 72 : Tới muộn!

Ngày đăng: 20:33 26/05/20


Văn Trung không nhìn qua Phổ Khắc bị ném ra sau đang quằn quại thống khổ nằm trên mặt đất kêu gào, bước chân hắn nhanh chóng tiến về phía Tiểu Long Nữ.



- Nữ Nhi...



Đỡ lấy nàng nằm gọn trong vòng tay của mình, hắn định nói gì nhưng lại ngưng lại, ánh mắt hơi khẽ chuyển xuống.



Hắn ngây người nhìn qua từng vết thương, vết bụi bặm dính trên thân thể nàng, quan sát thật kĩ từng điểm thương thế cho dù là nhỏ nhất, mỗi vết để lại bỗng khiến hắn cảm cảm thấy càng thêm đau lòng và giận dữ vạn phần. Đặc biệt là khi nhìn thấy thanh dao găm còn nằm trên bụng nàng, máu tươi vẫn từ đó không ngừng chảy ra, tâm trạng hắn đã không cách nào có thể hình dung.



Hắn biết mình đã tới muộn!



Đúng vậy, trong thế giới thực tồn tại này cũng không có chuyện tốt cho hắn cơ hội luôn đến kịp lúc. Vừa rồi, ngay khi dịch chuyển về đến bên ngoài sơn cốc, Văn Trung đã lập tức nhìn tới cảnh tượng bên trong, nhưng hắn còn không kịp rõ ràng mọi chuyện, thì đã thấy được hình ảnh, Tiểu Long Nữ đang trong tình trạng vô lực, bị một người cầm chùy đánh tới.



Hắn hoảng hốt hô lớn, lại không có thời gian tập trung tinh thần sử dụng dịch chuyển, Tiểu Long Nữ đã bị đánh lui về phía sau. Văn Trung cắn răng cố hết sức bình tĩnh để sử dụng năng lực tiến đến, nhưng sau đó hắn phải đối mặt lại là việc hắn chậm mất một nhịp, để Tiểu Long Nữ bị Phổ Khắc thành công ám toán. Điều này khiến hắn cảm thấy dường như muốn nổi điên.



Hai lần chỉ có thể ngây người chứng kiến Tiểu Long Nữ bị kẻ khác làm tổn thương, hắn thực sự chưa bao giờ trải qua loại cảm xúc giống như hiện giờ.



Hắn cảm thấy tự trách bản thân, nếu hắn trực tiếp dịch chuyển trở về sơn cốc, hẳn là đã có cơ hội giúp nàng chống đỡ, dù cho hắn biết rằng bởi vì Tiểu Long Nữ đã có thể di chuyển, bản thân mới không trực tiếp trở về bên trong, tránh cho việc nàng bất ngờ chứng kiến loại năng lực không dễ đem ra giải thích kia.




- Ngươi tới đây là muốn tìm ta?



Lâm Chấn Động có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trong lời nói hời hợt của Văn Trung, đối diện với ánh mắt kì lạ của hắn, nội tâm gã cũng có chút run lên. Chỉ là, gã chứng kiến qua những việc quái dị của Văn Trung khi nãy, chợt nhớ lại điều gì đó, trong lòng bỗng nảy ra một thứ suy đoán, đồng dạng cũng phẫn nộ nhìn qua Văn Trung, tuy vậy vẫn không bước ra đáp lại.



- Về chuyện trước đó.. có thể nói việc này đúng thật là ta đã sai...



Văn Trung chợt nói nhưng rất nhanh lạnh giọng bổ sung:



- Sai vì ta đã quá nhân từ và mềm yếu!



Lời này nói ra để đám người Lâm Chấn Động bỗng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu rõ là ý tứ gì. Bởi bọn họ đương nhiên cũng không biết rõ về năng lực của Văn Trung.



Vậy nên những người này cũng càng không thể đoán được, trong suy nghĩ của Văn Trung hiện giờ, hắn bỗng nhận ra một điều, đó là cách trừng phạt của hắn đối với Lâm Chấn Động trước đây là quá mức hiền lành và nhu nhược.



Lần thứ nhất chỉ đơn giản là hiểu lầm gây xích mích có thể không nhắc đến, nhưng sau đó khi người khác đã năm lần bảy lượt muốn ám hại hắn, thậm chí còn so với muốn lấy mạng hắn cũng không kém, nhưng hắn lại chỉ dùng phương thức "nhẹ nhàng" đáp trả một chút, điều đó quả thực là một sai lầm rất lớn.