Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Chương 47 :

Ngày đăng: 11:28 18/04/20


Vừa vào khách ***, Miêu Nhi lại một lần nữa không chút dodự đem chính mình quăng lên giường, hai chân đã không còn tựchủ được mà run lên. Lý Học Tuấn cười khổ lắc lắc đầu, lần nàysáng suốt không có đánh thức Miêu Nhi, mà trực tiếp giúp Miêu Nhi cởi quần áo, sau đó đem Miêu Nhi bỏ vào trong đạimộc dũng đang đầy nước ấm.



Chờ Lý Học Tuấn thu thập hảo hết thảy trên giường, Miêu Nhiđại khái đã ngủ đủ giấc, tỉnh lại vừa đúng thời gian. Lý Học Tuấnmột bên xoa bóp chân cho Miêu Nhi, một bên cùng Miêu Nhithảo luận kế hoạch sau này.



“Ngày mai chúng ta sẽ mướn một chiếc xe ngựa để chạy đi cho nhanh, ba tháng sau huynh còn phải tham gia khảo thí” Miêu Nhi cũng giúp Lý Học Tuấn đấm bóp bả vai, nói.



“Ân, tùy nhi thôi, nhi nếu chịu đựng được, chúng ta có thểchuẩn bị thêm mấy bộ chăn bông, buổi tối có thể ngủ luôn trên xengựa, như vậy không cần phải tốn công đi tìm nơi ngủ trọ” Lý HọcTuấn cảm giác được khi Miêu Nhi nói chuyện thì nhiệt khí lạiphun vào lỗ tai của mình, trong lòng không tự chủ được tê rần.



“Như vậy tốt nhất, có thể tiết kiệm được không ít tiền ở trọ” Miêu Nhi tiếp tục tiến đến bên tai Lý Học Tuấn nói: “Chúng ta cũngchuẩn bị thêm một ít lương khô cùng nước uống”



“A, khụ, ân, chuyện đó không thành vấn đề, ngày mai sau khi thuêxe ngựa rồi đi mua luôn cũng được” Lý Học Tuấn cảm giác đượcđôi môi mềm mại của Miêu Nhi đang ma sát vành tai mẫn cảmcủa mình, trên người căng thẳng, thiếu chút nữa là kêu ra tiếng,nhanh chóng làm bộ ho khan một tiếng để che dấu.



“Đến kinh thành, có nên mua thêm mấy thứ như hạt giống, vải vóccùng trứng gà trở về?” Miêu Nhi tiếp tục hỏi.



“Không nhất định, hạt giống khẳng định là không mua, trong thônmọi người đa số đều có sở thích lưu lại hạt giống, vải vóc thì cần,trứng gà còn phải cân nhắc thêm, ta còn muốn tự bản thânmình ấp ra gà con” Lý Học Tuấn cố nén bộ vị đang rục rịch, kiênnhẫn trả lời.



“Ân, chúng ta nên hảo hảo xem một chút cách người ta dưỡng gà,có thể sẽ nhìn ra được cái gì đó” Miêu Nhi không cần nghĩ ngợiliền tỏ vẻ đồng ý, có lẽ, ngay chính bản thân Miêu Nhi cũngchưa phát hiện, bất tri bất giác cậu đối với Lý Học Tuấn đã hoàn toàn tin tưởng.
Lý Học Tuấn đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó liền mừng rỡ gật đầu liêntục “Được, được, như vậy là rất tốt rồi”



Kỳ thật, bởi vì thiên taivừa đi qua nên không có vải tốt, bên trong bộ vị mẫn cảm lại masát với vải dệt, tư vị cũng không tốt lắm, nhưng là khi nghĩ đếnMiêu Nhi ngay cả chuyện này cũng đều nguyện ý giúp mình,cuối cùng đối với mình đã bắt đầu nhận mà không có trốn tránhnữa, trong lòng liền vui rạo rực, nhắm mắt lại hưởng thụ tư vịđược Miêu Nhi phục vụ.



“Ân… hừ… Miêu Nhi…. Miêu Nhi…. a~!”



Thu hồi bàn tay đã có chút bủn rủn, Miêu Nhi nhẹ giọng nóithầm “Kêu làm gì chứ, lâu như vậy mới đến, mệt chết!”



Lý Học Tuấn xuống giường cũng không đốt đèn, trong bóng đêmcầm lấy khăn mặt, đối với Miêu Nhi đang trốn ở trong chăn,nói: “Miêu Nhi, có muốn lau chùi một chút không?”



“Ta không cần, huynh tự mình lau đi” Miêu Nhi một bên trả lời,một bên vụng trộm lấy tay đặt ở trên chăn trải giường chùi mấycái, cách quần, nên trên tay cũng không dính gì mấy, chính làtrong lòng có cảm giác không quá thoải mái thôi.



Lý Học Tuấn sau khi xử lý tốt, đem Miêu Nhi đang lui đến tậnbên trong giường ôm vào trong ngực, thân thể Miêu Nhi cứngđờ, nói: “Huynh xích ra một chút đi”



“Mau ngủ đi, buổi sáng ngày mai còn có một đống chuyện phảilàm” Lý Học Tuấn thấp giọng nói, vẫn đem Miêu Nhi ômvào trong ngực như cũ, cảm giác được lúc bắt đầu thân thể Miêu Nhicó chút cứng ngắt, nhưng là cũng không có kháng cự, chỉ chốc látsau cũng chầm chậm thả lỏng người, giống như bình thường, gắtgao dựa vào người mình ngủ, trong lòng mới chính thức trầm tĩnhlại, đem cằm để ở trên vai của Miêu Nhi, Miêu Nhi rất gầy,trên vai xương cốt làm người khác đau nhức, lần này sau khi trởvề phải hảo hảo giúp cậu dưỡng lên mới được.