Ta Là Chí Tôn
Chương 1030 : Hai nhóc tiểu gia hỏa
Ngày đăng: 09:13 30/04/20
Lý Nhất Tâm nhíu mày trầm tư:
- Ồ? Ta lại không cảm ứng được điều có, ngươi có phát hiện được đầu nguồn không?
Tống Trường Cung cười khổ một tiếng:
- Nếu có thể tìm ra, ta đã không phải kinh ngạc như thế, ta đã từng nhiều lần dốc sức điều tra, thế nhưng cản bản không phát hiện được bất cứ điều gì, ngươi biết điều có có nghĩa gì không?!
Lý Nhất Tâm nghe vậy hơi sững lại, kinh ngạc nói:
- Hôm nay ta mới khôi phục, trước đó có thiếu hụt, không thể phát giác cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu ngươi thực sự có cảm ứng như vậy, chẳng phải nói, trong Cửu Tôn phủ có đỉnh phong võ giả tọa trấn?!
Tống Trường Cung gật gật đầu:
- Chẳng những nhất định có… hơn nữa còn là đỉnh phong đại năng mạnh hơn chúng ta mấy cảnh giới là ít…
Lý Nhất Tâm bình thản nói:
- Như vậy mới tốt, hai huynh đệ chúng ta, giờ chẳng những nợ thương minh, còn mợ Cửu Tôn phủ. Sau này chẳng những khi thương minh có việc, chúng ta muôn chết không chối từ. Cửu Tôn phủ gặp nạn, núi đao biển lửa cũng không nhíu. Mà nay Cửu Tôn phủ có cao nhân như vậy, tất có thể đi được càng xa, chúng ta cũng không còn cơ hội hồi báo.
Tống Trường Cung lặng lẽ nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Đi thôi, chỉ mong đại minh chủ thu được Đại Đạo chi khí, còn có thể không đổi tôn chỉ ban đầu… nếu không, huynh đệ hai ta dù khôi phục, nhưng so với thiên hạ quần hùng, vẫn chỉ như hạt cát trong sa mạc, không ảnh hưởng tới đại cục.
- Không quan trọng, dù sao chúng ta có thể sống tiếp đều là may mắn, mặc dù có lại ném đi cũng không có gì đáng tiếc.
- Ha ha.
- Ha ha ha…
Trong lúc nói chuyện, đã lại bay ra mấy chục dặm.
- Vậy chúng ta thử một chút xem?
- Được.
“…”
- Quả nhiên là như vậy… như này sẽ càng thêm trôi chảy hơn…
- Hẳn là có thể tiết kiệm phân nửa lực lượng a?
- Bạch sư huynh, ngươi xem một kiếm này của ta…
- Ừm, khuỷu tay nhấn xuống một tấc, hẳn là có chút hiệu quả.
- Ừm…
Hai người hết sức chăm chú, toàn thân toàn ý tiến vào không gian tu luyện của riêng hai người, trong lòng không chút suy nghĩ chuyện gì khác.
Vân Dương để ý hai nhóc này luyện công tu luyện, có khi luyện sai, có khi luyện đúng, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng chú ý, càng nhớ tới khi bản thân mới tiếp xúc Võ đạo…
Lúc đó, bản thân hắn cũng nghiêm túc như thế, mỗi chiêu mỗi thức… đều nghiêm túc phỏng đoán, lúc nào cũng có vô số câu hỏi: Vì sao lại như vậy? Tại sao lại như thế?
Nghi vấn như vậy, khiến hắn cân nhắc vô số lần, cho đến khi vận dụng ra, lại suy nghĩ thêm vô số lần nữa, vô luận là ăn cơm hay đi ngủ, cơ hồ thời thời khắc khắc hắn đều đang cân nhắc lo lắng…
Nhìn hai tiểu gia hỏa này, Vân Dương lại như thấy được bản thân.
Đệ tử các phong khác, không phải không có cách làm tương tự, nhưng phần lớn đều là một người tự luyện, ngẫu nhiên có giao lưu, nhưng cũng chỉ là lướt qua liền dừng, rất nhanh lại tách ra. Duy chỉ có hai tiểu gia hỏa này, một mực luyện cùng nhau.
Bên cạnh, ngẫu nhiên có đệ tử khác qua nói một vài câu, hoặc là muốn tìm tiểu nha đầu nói chuyện, nhưng tiểu nha đầu chỉ hờ hững, một mực đi theo Bạch sư huynh, tự như cái đuôi, một tấc cũng không rời.
Trên gương mặt nhỏ nhắn như minh châu mỹ ngọc, tràn đầy vẻ sùng bái cùng thân cận. Đối với những người khác, lại không chút ý thân thiện…