Ta Là Chí Tôn

Chương 1039 : Tổn thất

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


Quách Noãn Dương thực sự hâm mộ.



Nếu hắn cũng có một đệ tử như thế…



Riêng chỉ việc Vân Tú Tâm có thể quản giáo các sư đệ sư muội ngay ngắn quy củ như thế, hoàn toàn không cần hắn an ủi mà đã tự giải quyết xong.



Điều này, đã đủ xưng trân quý!



Thậm chí, Quách Noãn Dương còn khẳng định một điều: Vân Tú Tâm cũng không ý thức được chuyện này, bởi tuổi của nàng, dù có thông minh hơn nữa, cũng không thể đạt tới mức chủ động căn nhắc những chuyện này.



Bản thân nàng cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, mà Vân Dương cũng tuyệt không đủ thời gian dạy dỗ chuyện này, cho nên nói cách khác, những lời mà nàng nói, đều xuất phát từ bản năng.



Nàng dùng bản năng này, thu thập sáu sư đệ sư muội ngoan ngoãn gọn gàng, tăng kinh nghiệm, tiêu huyễn tưởng, bỏ qua sợ hãi tử vong.



Vân Tú Tâm còn đang ngửa mặt dạy các sư đệ sư muội:



- Nếu có một ngày các ngươi cũng chết… đi cùng với mấy người Giai Giai… ta sẽ giúp các ngươi nhặt thi thể. Sẽ không để các ngươi cứ thế biến mất, thi cốt không còn.



Sáu đứa nhỏ cùng gật đầu, gương mặt trắng bệch, hoàn toàn không còn nhân sắc, lấy tuổi của bọn nó, nghe được một tiểu nha đầu môi hồng răng trắng nói về hậu sự của mình, sắc mặt có thể tốt được mới là gặp quỷ!



- Nếu có một ngày, ta cũng chết đi.



Vân Tú Tâm ngửa mặt nói:



- Các ngươi… nhớ phải thu thi cốt ta lại. Đầu có mất, cũng nhất định phải vá lại cho ta, nghe rõ chưa.



- Nghe rõ, nghe rõ!



- Ừm.



Vân Tú Tâm yên tâm nói:



- Nếu đầu các ngươi rớt xuống, ta cũng sẽ giúp các ngươi vá lại, đây là ước định của chúng ta, chết cũng không được quên!



Quách Noãn Dương ngửa mặt nhìn trời.



Đám tiểu chính thái, tiểu la lỵ này… nói cái gì vậy trời?!




Bay ngày sau.



Vân Dương trầm mặt đứng trước sơn môn Cửu Tôn phủ.



Phía sau hắn, mười một đứa nhỏ xếp thành một hàng.



Trong này, ngoại trừ bốn đệ tử của hắn, ngoài ra còn có bảy đồ đệ của ba gia hỏa khác. Những đệ tử này, đều là thành viên ra ngoài rèn luyện đã bị phán định tử vong.



Lần hành động này của Cửu Tôn phủ, đệ tử cửu phong xuất động chín chín đệ tử.



Mà cuối cùng có thể trở về, tính cả mười một người mà Vân Dương âm thầm cứu được, cũng chỉ có bảy lăm người.



Nói cách khác, tổng cộng hai tư đệ tử đã chết ở bên ngoài!



Nhất là hai đội ngũ cuối cùng mà Đổng Tề Thiên cùng Vân Dương cứu viện, là hai đội ngũ tổn thất thảm trọng nhất.



Đệ tử của Thạch Bất Giai chiến tử bảy người, có thể nói là thảm trọng nhất.



Mỗi đội trở về, môn nhân đều tập kết trong sơn môn, cơ hồ mỗi người đều mang theo thương tích, mình đầy thương tích.



Khi nhìn thấy Trình Giai Giai cùng Lộ Trường Mạn đã đứng trong môn phái, đám người lập tức ngạc nhiên kêu lên.



Nhưng ánh mắt vừa chạm đến gương mặt trầm như nước của Vân Dương, tất cả cùng không dám nói tiếp nữa.



Về tới trước, nhưng chỉ đứng đó im lặng, chờ những tiểu đội khác trở về.



Đến trưa, người sống sót của mười tiểu đội, lần lượt trở về.



- Đi chín mươi chín người, ta mang về mười một người bị trọng thương, các ngươi mang về sáu tư người, không một ai không bị thương. Còn có hai tư người chết trận bên ngoài, mãi mãi cũng không về được.



Cao tầng Cửu Tôn phủ tụ cùng một chỗ, người người sắc mặt nặng nề.



Vân Dương nhìn mấy người Sử Vô Trần, ngữ khí âm trầm chưa từng có.