Ta Là Chí Tôn

Chương 104 : Cản đường tặng lễ

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Ba trăm vạn, là số lượng chừng nào?



Ba trăm vạn chén rượu, lại là khái niệm gì?



Nói vậy, Thiết Tranh thân là nhất thế đại tướng, rượu mừng sử dụng trong hôn lễ sao có thể dùng loại mười mấy văn tiền một cân. Chí ít cũng phải là mười lượng bạc một cân, thậm chí còn hơn mới được.



Thế nhưng, nếu cứ tính như vậy, coi nhu dùng loại kém nhất mười lượng một cân kia, một cân ba chén rượu, cũng phải tiêu hao hết trăm vạn cân rượu, nói cách khác, không tính những thứ khác cần tiêu sài, chỉ riêng tiền rượu, chí ít cũng cần ngàn vạn lượng bạch ngân!



Lấy con số này mà tính, nếu đơn thuần chỉ lấy bổng lộc của Thiết Tranh, nói thật, có mười đời hắn cày cuốc cũng không đủ trả!



Nhưng hắn vẫn làm cái hứa hẹn này, hơn nữa còn muốn thực hiện đúng hẹn!







Thiết Tranh một đường thúc ngựa phi nước đại.



Chỉ có mình hắn có thể cảm giác được, tâm cảnh của bản thân, so với lúc xuất chinh đã khác biệt rất lớn. Hiện tại, Thiết Tranh nhìn thấy mỗi một người dân Ngọc Đường, hắn đều cảm thấy họ đáng yêu, thân thiết đến lạ!



Trên đường đi, hắn gặp không biết bao nhiêu người tới tặng tài bảo.



- Chỉ có chút vàng bạc, thay đại soái góp chút tiền mua rượu mừng!



- Mong đại soái nể mặt nhận lấy!



Nhưng Thiết Tranh lại đều cự tuyệt.



Hắn biết, lời hứa của mình rất xúc động, thậm chí là ngốc đến lạ thường, các huynh đệ khắp thiên là này chỉ sợ đều đang lo lắng cho hắn. Nhưng, hắn thà nghèo chết, nửa đời sau mang nợ không trả nổi, cũng không muốn nhận tiền của các huynh đệ này!



Ta kết hôn mời rượu, đó là chuyện của ta! Lấy tiền của các ngươi mời yến khách, đó còn là Thiết Tranh ta sao?



- Sau khi trở về, bán hai cái trang viên bệ hạ ban thưởng, đại khái có thể bán được 300 vạn lượng, trong nhà còn một chút châu báu bảo ngọc, còn có nhưng thứ được ban thưởng mấy năm nay bán đi, cũng có thể thu về 200 vạn lượng…



- Còn có súc tích mấy năm nay, lúc đầu đánh trận thu được chiến lợi phẩm không noppj lên, cũng có chừng ba bốn mươi vạn. Lại đem đất phong bán đi, hẳn có thể thu về 270 vạn. Như vậy ta đã có chừng 800 vạn lượng.



Thiết Tranh thầm tính toán trong lòng.



- Còn lại thiếu chừng 300 vạn, ta tìm Lão nguyên soái cùng Lãnh đại soái mượn một chút, lại mượn các tướng quân bộ một chút, không sai biệt lắm liền đủ đi!



- Vô luận thế nào, chén rượu mừng này, cũng nên để các huynh đệ uống!



- Mặc kệ còn sống, hay đã chiến tử!



- Đây là Thiết Tranh ta, nợ rượu mọi người, cũng là rượu mà các huynh đệ đều xứng đáng được uống!



Rượu không phải chỉ là rượu, mà còn là tình cảm, là lời cảm ơn, lời xin lỗi…



- Bệ hạ nói muốn thay ta xuất số rượu kia, không được. Quốc khố đã rỗng, còn chút tiền còn phải trợ cấp cho các huynh đệ… số tiền này, ta không thể lấy ra uống rượu.



- Số rượu này, Thiết Tranh ta còn mời nổi!



Ba mươi sáu cái thị vệ bên người hắn cũng đang thầm tính toán.



- Ngươi có thể kiếm ra bao nhiêu tiền?




Thiết Tranh xoát một tiếng nhảy vào rừng cây, giờ khắc này, hắn đã không còn để ý trong rừng có mai phục hay không.



Hắn vòng vo trong rừng mấy vòng, chỉ thấy trên tảng đã có gắn một trang giấy, trên đó viết một câu: “Chúc mừng Thiết huynh tân hôn, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử. Rượu mừng ta ra!”



Một câu rất ngắn.



Nhưng, dưới lại kí tên bằng một ngọn lửa.



Cửu tinh hộ vệ, hỏa diễm thao thiên!



Trong chớp mắt, toàn thân Thiết Tranh run rẩy, hối hận đến khó nói lên lời, tột đỉnh!



Vừa rồi sao hắn không tiến vào?!



Vì sao bệnh đa nghi lại nặng vậy a?!



- Đại soái!



Thân vệ đội trưởng vội vã xông tới:



- Đại soái… trong bọc này có ngàn hai trăm vạn lượng ngân phiếu… cái này…



Hắn kích động, hưng phấn, lại thở dài.



Người trong nhà hiểu chuyện nhà mình nhất, dựa vào tính cách đại soái, số tiền tự nhiên mà tới này, càng không thể thu…



- Nhận lấy!



Thiết Tranh cảm thán thở ra một hơi.



- Vâng, vậy ta đem trả lại… a?!



Thân vệ đội trưởng trong chốc lát cơ hồ trừng lòi hai con mắt:



- Nhận lấy?!



Ta xxx, không phải đại soái nói sai chứ? Hay là ta nghe nhầm? Mấy huynh đệ thành tâm thành ý muốn kiếm tiền cho đại soái, đều bị đại soái cự tuyệt, sao lúc này lại thu? Chẳng nhẽ đại nhân đổi tính?



- Đây là hạ lễ mà Cửu đại nhân đưa tới! Hắn nói, rượu mừng hắn bao.



Thiết Tranh đắng chát cười một tiếng:



- Ta có thể cự tuyệt thiên hạ, cự tuyệt bệ hạ, nhưng… tiền của Cửu đại nhân, ta không cách nào cự tuyệt, càng không thể cự tuyệt!



Câu nói này, khiến cả đội đều kích động đến toàn thân run rẩy:



- Cửu, Cửu đại nhân…?!







-----------