Ta Là Chí Tôn

Chương 1050 : Mâu thuẫn!

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


Sau một phen giải hoặc của Đổng Tề Thiên ngày đó, hai chữ khẩn trương như hoàn toàn biến mất khỏi từ điển của Vân Dương, cả ngày treo một nụ cười ấm áp!



Việc này, khiến Đổng Tề Thiên buồn bực không nhẹ.



Không phải ta đã nói rồi sao, đáng ra phải khẩn trương mới đúng chứ?



Nhưng… thế nào mà lại càng thêm buông lỏng như thế?



Trái tim ngươi phải lớn bao nhiêu a?



Mặc dù nụ cười ấm áp phối với với gương mặt tuấn tú này nhìn rất đẹp mắt, thế nhưng có chút quá không hợp.



Vân Tôn đại nhân rất chú tâm dạy bảo đệ tử.



Sau đó hắn phát hiện, mặc dù chỉ có mười mấy người, thế nhưng… vấn đề thực không ít.



Sau khi Vân Tú Tâm được hắn giao quyền lực, mỗi ngày đều có chuyện đến đâm thọc.



Mỗi lần nhìn thấy nha đầu này lén lút ngoài cửa, đôi mắt nhỏ như châu chớp chuyển, Vân Dương liền muốn đau đầu.



- Sự phụ, ai ai không nghe lời…



- Sự phụ, người kia luyện công không tích cực…



- Sư phụ… ai ai nắm bím tóc của sư muội, kết quả đánh nhau…



Vân Dương thực sự vô cùng hối hận khi giao quyền lực cho tiểu nha đầu này.



Phiền chết ta mất thôi.



Ví như hiện tại.



- Sư phụ, Hồ Tiểu Phàm lại đánh Lộ Trường Mạn…



Vân Tú Tâm lấm la lấm lét đến cáo trạng.



- Lần này lại là vì cái gì?



Vân Dương vuốt vuốt mi tâm, nụ cười thường trực biến mất không thấy.



- Lần này là do… trang phục của Lộ Trường Mạn, Hồ Tiểu Phàm chê hắn mặc đồ da thú, mà không phải là đồ vải, nói Lộ Trường Mạn nhìn khó chịu, sau đó liền ra tay, bắt đầu đánh một trận…
- Nói!



Vân Dương vỗ bàn, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ tức giận, lại khiến Vân Tú Tâm không rét mà rùng mình.



Nghe tiếng quát của Vân Dương, gương mặt của Vân Tú Tâm lập tức trắng bệch, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt như đưa đám:



- Lần luận võ trước… Hồ Tiểu Phàm đánh rớt Giai Giai… bởi vậy…



- Lý do này ngươi đã nói bảy tám lần.



Vân Dương hừ một tiếng, mắc liếc Vân Tú Tâm:



- Thứ ta cần biết, trong chuyện này, ngươi có vai trò gì?



- Ta…



- Hừ, nếu không có ngươi giở trò quỷ, lấy cá tính ngoan ngoãn của Trình Giai Giai, coi như bị thua cũng không thể làm chuyện như thế. Nếu trong đó không có bóng dáng của ngươi, sao ngươi có thể vô duyên vô cớ làm chỗ dựa cho trình giai gia? Nếu không nói thật…



- Sư phụ…



Vân Tú Tâm ấp a ấp úng, mũi chân cọ đất, xoa xoa góc áo, gương mặt đỏ bừng:



- … cái này… là ta nghĩ ra… khụ khụ… cho Hồ Tiểu Phàm ăn chút thuốc… nhắm thời gian, sau đó ta truyền âm cho Trình Giai Giai…



- Ai…



Vân Dương thở dài thật dài.



Trăm vạn đầu thần thú gào thét lao qua.



- Mấy người các ngươi, không để ta bớt lo một chút được hả?!



- Đệ tử biết sai rồi… sau này không dám nữa…



Vân Tú Tâm cúi đầu, trong mắt loạn chuyển.



Hừ, Hồ Tiểu Phàm dã tâm bừng bừng, dám ngấp nghé vị trí đại sư tỷ của ta… dã tâm đáng chém! Lại nói từ khi gia hỏa này ăn được trái cây gì đó, tốc độ tu luyện quá nhanh… hừ! Uy hiếp địa vị của bản sư tỷ.



Nhất định phải chèn ép!