Ta Là Chí Tôn

Chương 1057 : Sao có thể?

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


Cho đến khi dùng tới Thanh Vân đan, ánh mắt Đổng Tề Thiên còn đang kinh nghi bất định.



Thẳng đến khi khí huyến toàn diện bạo phát, Huyền khí triệt để dẫn bạo cửa ải đầu tiên….



Đổng Tề Thiên lập tức cảm nhận được một cỗ đại lực bạo phát, tình huống bất ngờ xảy ra, cơ hồ hắn đã lập tức xông ra ngoài.



Vốn dĩ, nguồn lực này dù hùng vĩ, cũng không thể ảnh hưởng tới Đổng Tề Thiên hắn, thế nhưng lại khiến Đổng Tề Thiên trực tiếp ngẩn người.



Trong chốc lát, đại não lập tức trống rỗng.



Dược lực sao có thể mạnh như thế, làm sao có thể?!



Nhưng Đổng Tề Thiên là ai? Chỉ trong nháy mắt chần chờ, hắn lập tức hiểu ra.



Dược lực!



Dược hiệu!



Thiên tài địa bảo mà Vân Dương đưa hắn, mỗi một gốc đều thuộc loại hoàn mỹ.



Dược lực dược hiệu vốn vượt xa bình thường…



Mà khi hắn luyện đan, lại vẫn cứ theo tiêu chuẩn bình thường mà tính. Như vậy, hiệu quả cuối cùng, tự nhiên vượt xa mong muốn…



Đổng Tề Thiên trực tiếp biến sắc.



Lần này phiền lớn rồi.



Chỉ sợ… mười đệ tử, không nổi một người sống sót.



Hắn, hắn mới là người tự tay hại chết mấy đứa nhỏ này?!



Đổng Tề Thiên rối loạn chưa từng có, thế nhưng hắn lại không thể tham gia, tuy hắn có tu vi cao tuyệt, Thiên Tàn Thập Tú cộng cả Vân Dương cũng không đủ hắn búng một ngón tay, thế nhưng tình huống hiện tại, không phải tu vi cao thâm là có thể giải quyết.



Một khi xông quan thất bại, dù Đổng Tề Thiên hắn có là Thần Tiên, cũng chỉ có thể bất lực.
Sau một lát, quét dọng xong xuôi, dù sao cũng đã đat tới Chí Tôn thượng vị, muốn vệ sinh mấy gian phòng, cũng chỉ là chuyện trong vài phút.



Tôn Minh Tú còn tỉ mỉ kiểm tra lại từng gian tĩnh thất, xác nhận triệt để không còn mùi lạ, mới dùng tinh thần lực cọ rửa lần cuối, quét sạch tinh thần lực bám trong tĩnh thất ra ngoài.



- Thủ tôn không còn sai khiến, chúng đệ tử xin cáo lui.



- Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt, làm quen với lực lượng mới sinh, chuyện các ngươi cần làm tiếp đó, chính là học cách khống chết, củng cố cơ sở trước mắt!



Vân Dương nói:



- Sau đó mới là chiến đấu rèn luyện! Luận bàn so tài với nhau, các ngươi hiểu chưa?



- Đệ tử hiểu rõ, tuyệt đối không dám có nửa điểm lãnh đạm.



Nhìn ánh mắt lấp lóe kích động của các đệ tử, Vân Dương biết, đám nhỏ này không cần hắn nhắc nhở, tất cả đều biết phài đi liều mạng rèn luyện!



Tin rằng thời gian để bọn hắn nắm giữ được cỗ lực lượng kia, sẽ không quá lâu!



Lúc này, Đổng Tề Thiên vẫn đứng tại cửa đại điện, trừng mắt nhìn vào trong, đầy mắt không thể tin nổi!



Tiếng bước chân vang tới.



Tiếng chân này, nếu là trước kia hắn sẽ khịt mũi coi thường, bởi tiếng chân như vậy, đại biểu chủ nhân của nó mới đột phá, còn chưa khống chết được tiết tấu cường độ, khiến bước chân nặng nhẹ khác thường.



Nặng thì ầm ầm như núi chuyển, nhẹ thì lướt như muốn ngã, thế nhưng với đỉnh cấp cường giả như Đổng Tề Thiên, tu vi vừa đột phá liền phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, há có để tiếng chân như vậy hiện trước mọi người, làm trò hề cho thiên hạ!



Nhưng giờ phút này, Đổng Tề Thiên lại không hề có ý nghĩ đó, bởi vì hắn biết, đầu nguồn của những tiếng chân này là ai!



Theo tiếng nhìn lại, người bước ra đầu tiên, không phải là Tôn Minh Tú thì còn có thể là ai.



Tôn Minh Tú, vẫn mi thanh mục tú như thường ngày, sắc mặt trắng nõn, dáng người cao, tóc dày dậm, thế nhưng ánh mắt vốn ôn nhuận, nay lại mang theo một cỗ cảm giác lăng lệ bức người, mặc dù một bước nhẹ một bước nặng đi tới, nhưng cử chỉ vẫn đầy thong dong hào phóng.



Đây là vẻ thong dong của đại sư huynh, cho dù là lúc như này, cũng không có gì khác trước.