Ta Là Chí Tôn

Chương 106 : Lão đại châm ngòi

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


- Lão đại!



Đông Thiên Lãnh nhảy lên một cái:



- Ba người bọn họ đang mắng ngươi! Ba người này đều không phải thứ tốt lành gì, trước mặt một kiểu, sau mặt một kiểu… lão đại người phải cẩn thện khi kết giao cùng bọn chúng, ngàn vận lần chớ để bị mấy tên tiểu nhân hèn hạ này lừa, bọn hắn…



- Đông Thiên Lãnh! Ngươi… người hỗn đản… lão đại lão đại… hắc hắc, ta vừa rồi không phải nói ngươi… ta là Xuân Vãn Phong, lão đại ngươi biết ta không? Không biết không sao, chúng ta hôm nay liền quen biết, cả đời sau của ta, ngươi chính là lão đại…



Vẻ mặt Xuân Vãn Phong muốn có bao nhiê a dua thì có bấy nhiêu a dua, tựa như chó xù lông nhảy cẫng lên, vỗ mông ngựa như nước sông cuồn cuộn liên tục không dứt.



- Lão đại, đại ca ruột của ta a…



Hạ Băng Xuyên kích động, không biết làm thế nào mà hai mắt đầy hơi nước, kích động như muốn khóc đến nơi:



- Rốt cục ta cũng có thể tìm được ngươi… từ nay trở đi, Hạ Băng Xuyên ta quyết đi theo làm tùy tùng cho lão đại, muôn chết không chối từ!



- Lão đại lão đại…



Thu Vân Sơn chân thấp chân cao lết cái chân què xông lên:



- Lão đại a… rốt cục ta cũng nhìn thấy ngươi, ô ô lão đại, đáng thương ta a, vì nhìn thấy được lão đại, chân suýt nữa bị què, đến bây giờ còn không có hồi phục… từ nay về sau, lão đại ngươi nói ra đi hướng đông, ta liền tuyệt không đi hướng tây! Ngươi nói ta đi đánh chó, ta tuyệt không mắng gà!



Ba người cùng nhau xông lên, cảnh tượng như vậy nhìn vào rất rung động.



Ít nhất, Vân Dương cảm thấy mình có bị chấn động!



Chuyện gì vậy?



Chuyền gì đang xảy ra a?



Vừa rồi còn nghe mấy người kia nói, ngày đó người đi cùng Đông Thiên Lãnh làm sao…



Sao trong chớp mắt mà phong cách đã biến đổi rồi?



Chỉ là, tiếp đó Vân Dương bị một chuyện khác hấp dẫn.



- Ngươi là Thu Vân Sơn?



Vân Dương từ trên xuống dưới đánh giá Thu Vân Sơn, ánh mắt bất thiện.



Nếu không phải đang yên tiểu tử này đến khiêu khích, sao bây giờ hắn có thể bị động như vậy?



- Ta chính là Thu Vân Sơn a…



Thu Vân Sơn có chút khó hiểu, vì sao lão đại lại có bộ dạng như không hoan nghênh ta a:



- Lão đại a, về sau ngươi gọi ta là tiểu Thu Thu, tiểu Sơn Sơn… đều được a… khẩu khí của ngươi bây giờ khiến ta sợ hãi…



- Ta mới bị đánh qua a…
- Nếu hôm nay chúng ta làm tốt, nhất định có thể bắt đối phương trả giá!



Vân Túy Nguyệt ngồi một bên, nhìn Vân Dương nhẹ nhàng kích động mấy tên gây chuyện, lại phong đạm khinh vân tách bản thân ra ngoài, không lưu lại nửa điểm dấu vết.



Không khỏi vô cùng bội phục.



Thủ đoạn của vị tiểu huynh đệ này thực có thể nói là lật tay thành mẫy trở tay thành mưa. Đối phương kích động Thu Vân Sơn gây chuyện, Vân Dương lại kích động Thu Vân Sơn nháo trở lại.



Thủ đoạn đều rất gọn gàng.



Hơn nữa, mặc kệ đối mặt với người nào, hán đều có thể ứng đối gọn gàng, nên nói gì, nói như thế nào, thái độ thế nào… càng là năm gọn trong lòng bàn tay.



“Nhân tài a” Vân Túy Nguyệt thầm nghĩ.



Đây là một người, dù đứng trong bất luận thời đại nào, bất kì không gian nào, hoàn cảnh nào, đều có thể nhanh chóng định hình, đồng thời đảo loạn phong vân, hoặc là khống chế phong vân trong lòng bàn tay!



Thủ hạ của cửu tôn, lại có nhân vật quỷ khốc thần sầu bực này?



Nếu là có, vì sao hỏa chưa từng nói với ta?



- Ừm, trong thời gian vừa rồi, ta vẫn luôn bận nghiên cứu một vài vấn đề.



Vân Dương nói.



- Chuyện gì?



Ba người Đông Thiên Lãnh đồng thời hỏi.



Cố nhiên Đông Thiên Lãnh đã quyết tâm khăng khăng một mực đi theo Vân Dương. Mà hai người Xuân Vãn Phong và Hạ Băng Xuyên sau khi tiếp xúc cũng cảm thấy Vân Dương là người không tệ, đáng giá tương giao.



“Thẳng thắn, nhiệt tình, giỏi kết bạn, hào sảng, nghĩa khí, hơn nữa còn là người có trí tuệ, phong độ nhẹ nhàng, khí chất ưu nhã lại ung dung, còn có một hai phần vô lại, điều mà mấy tay công tử phú gia thích nhất… ân, đây là một người, với huynh đệ thì náo thế nào cũng được, nhưng đối với người ngoài lại là một tên lăng đầu thanh không nói lý… giống ta.”



Cho nên hai đại hoàn khố này trong thời gian ngắn đã chuyển từ giai đoạn kết giao là muốn nhờ, chuyển sang giai đoạn thật lòng kết giao.



Đây mà một sự chuyển biển trọng đại trong suy nghĩ hai người.



- Chuyện này chính là…



Vân Dương nói:



- Huyền thú có khả năng dưới cơ sở thiên định, hoặc có thể nói… huyết mạch xiềng xích, đánh vớ gôm cùm… đạt đến một giai phẩm cao hơn…



Vân Dương đột ngột nói một câu, tam đại hoàn khố nghe xong đồng thời mở lớn hai mắt.



Giờ khắc này, sáu viên nhãn cầu như muốn bắn ra khỏi hốc mắt.



---------