Ta Là Chí Tôn
Chương 1061 : Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí
Ngày đăng: 09:13 30/04/20
Vân Dương vội vàng lui ba bước, liên tục khoát tay:
- Đổng lão Đổng lão, ngài đừng gấp, ta còn chưa nói xong, ta cũng không dập khuôn tình huống của Hồ Tiểu Phàm, ta chỉ mô phỏng theo trạng thái đó, để tất cả các đệ tử tạm thời thu được trạng thái như Hồ Tiểu Phàm, lúc này mới may mắn thành công vượt qua kiểm tra! Như vậy mà thôi.
Đổng Tề Thiên vẫn không thể tin được:
- Ngươi coi lão phu là trẻ nít ba tuổi? Ngươi nói cách mô phỏng của ngươi xem, lão phu thực sự có hứng thú tăng chút kiến thức!
Vân Dương cười rạng rỡ:
- Chuyện này thực ra cũng không có gì đặc biệt, Đổng lão còn nhớ chuyện thương minh tới đổi đồ hay không?
Đổng Tề Thiên nghe huyền âm mà biết nhã ý, hai mắt lóe lên:
- Linh Chi Mộ Địa?
Kỳ thực, chuyện tất cả đệ tử đều thành công đột phá, Đổng Tề Thiên đã sớm có suy nghĩ, hắn càng nghĩ, tính càng lâu, thăm dò hết thảy của Vân Dương, nhưng ngoài Linh Chi Mộ Địa, những thứ các có vẻ như đều không thể.
- Đúng vậy, chính là Linh Chi Mộ Địa đã gián tiếp tạo thành một hồi tạo hóa này.
- Vân Dương cười ha ha.
- Nói rõ chi tiết đi, ta muốn biết chi tiết, đừng có đẩy ta vào mây mù, nói không tỉ mỉ, ta cũng không muốn tốn não đi đoán.
- Ừm, bởi vì là lần đầu tiên ta cầm được đồ tốt như Ngọc Tuyết Linh Sâm, hơn nữa cũng bởi tuổi của Ngọc Tuyết Linh Sâm đã thực quá cao, sau khi đi vào liền được vị tiền bối kia điểm hóa thành Hoa Yêu… cho nên kỳ thực ngày đó ta đổi được tới bốn thứ…
“Tê…”
Đổng Tề Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp điểm hóa thành Hoa Yêu!
Chẳng lẽ… vị đại năng trong kia… là tồn tại cấp Thánh Nhân?
Trong truyền thuyết của Huyền Hoàng giới mà hắn biết, Ngọc Tuyết Linh Sâm nhiều nhất chỉ có thể trở thành dược linh hoặc hoa linh, thực sự muốn thành yêu, chí ít cũng cần mấy chục vạn năm tu luyện.
- Trên nữa, mới là đỉnh phong của Huyền Hoàng giới, chính là tồn tại tối cao mà nhân loại có thể đạt được, Thánh Nhân. Nhưng dưới Thánh Nhân, còn có một giai vị đặc biệt khác, là Bán Thánh.
Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí, là bản nguyên khí tức của Đại Đạo từ khi hỗn độn chưa phân, một số Bán Thành, mấy chục vạn năm không thể thành Thánh Nhân, chính bởi không có cơ duyên.
- Mà cơ duyên này, chính là một đạo Hồng Mông Chi Khí.
Đổng Tề Thiên cười giống như khóc:
- Tiền bối trong Linh Mộ kia quả là hào phóng, hắn cho ngươi Hồng Mông Chi Khí, bản ý cho ngươi một chút linh căn… cũng chính là chân ý mà hạt giống mà hắn nói…
- Ngươi có hạt giống này, chỉ cần không vẫn lạc, sau này con đường tu hành có thể thẳng tiến không ngại, tất có thể từng bước tấn thăng tới Thánh Nhân! Hạt giống này, chính là Đại Đạo chi cơ giúp ngươi thành Thánh Nhân!
Đổng Tề Thiên thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai nuốt Vân Dương:
- Nhưng nhưng… ngươi lại tiện tay phung phí…
- Mà đến giờ, ngươi vẫn cứ bình bình thản thản nói không có tác dụng gì…
Đổng Tề Thiên nổi giận đùng đùng, hung hắn đấm lên ngực hai quyền, muốn mượn đau đớn thể xác mà át đau đớn trong lòng… hắn cảm thấy tim của mình, giờ đã phân thành bảy tám mảnh, đau lòng đến khó thở!
Đừng cản ta, ta muốn chết!
Ta không thể sống nổi a…
Lại có người dám nói Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí không có tác dụng… lão tử muốn phun máu!
Vân Dương nghe Đổng Tề Thiên giải thích mà cũng ngây dại.
Kinh ngạc nói:
- Cái này… vậy mà… lợi hại như vậy?
Đổng Tề Thiên liếc hắn một cái, thực tình không muốn nói thêm một câu.