Ta Là Chí Tôn

Chương 1070 : Kéo màn che

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


Thời gian trôi qua từng chút một.



Đệ tử cửu phong vẫn không ngừng liều mạng, tranh thủ từng giây từng phút, thời khắc không chút buông lỏng lười biếng!



Mỗi khi mặt trời xuống núi, đều dẫn tới một mảnh thở dài không cam.



- Một ngày một ngày… sao lại qua nhanh như vậy a…



- Tu vi Huyền khí của ta còn chưa có gì tiến triển…



- Tối nay ta nhất định phải cố gắng hơn nữa…



- Còn có bốn ngày… đây chính là thời khắc quyết định vận mệnh…



- Còn ba ngày.



- Chỉ còn hai ngày!



- Ngày cuối cùng rồi.



Đêm trước ngày thi đấu.



Vân Dương xuất hiện trong phòng đám tiểu gia hỏa.



- Hiện tại toàn thể đã có mặt, ta đếm đến mười, tất cả đi ngủ cho ta! Một khắc đồng hồ sau, ai còn chưa ngủ, lập tức đuổi khỏi sơn môn.



Vân Tú Tâm vốn còn định tổ chức cho các sư đệ sư muội tranh thủ thời gian cuối cùng, lập tức trề môi ra, đành phải đi ngủ.







Một khắc đồng hồ sau, Vân Dương đứng ngoài nghe ngóng, bên tròng truyền ra tiếng hít thở đều đều, mỉm cười.



Sáng sớm.



Một vòng luận võ cuối cùng trước khi chính thức tranh đoạt Thiên Vận kỳ đã đến!



Lần luận võ này, cũng chính là lần quyết định nhân tuyển xuất thủ gồm những ai.



Dưới sự chú ý của toàn bộ Cửu Tôn phủ, mọi thứ dần được kéo màn che.



Tất cả mọi người!



Tính cả một vạn đệ tử còn chưa được thu nhận vào cửu phong, cũng lặng yên ngồi trên khán đài đá.



Những đệ tử này, mặc dù thời gian tu hành đều rất ngắn ngủi, nhưng người có tu vi cao nhất trong đám cũng đã đạt tới Địa Huyền!
Sử Vô Trần bật cười một tiếng, nhìn đệ tử nhỏ nhất của chủ phong, tiểu nha đầu Mạc Du Du năm nay mới gần tám tuổi, không biết nên khóc hay nên cười:



- Du Du, năm nay ngươi mới tám tuổi, mặc dù đã đạt tới Thần Huyền, nhưng lấy tu vi của ngươi, cũng muốn tranh vị trí thập đại đệ tử, thực sự quá mức không biết tự lượng sức mình, lui ra đi!



Mạc Du Du há to lớn tiếng nói:



- Sư tôn đã nói, bất kể tu vi thế nào, nhưng chỉ cần có trái tim cường giả, vĩnh viễn phải không ngừng nhìn về phía trước, quyết chí không đổi!



- Tu vi nông cạn, tuổi nhỏ thì sao, ta muốn chiến, tuyệt không nói lui!



Thân thể đơn bạc của tiểu nha đầu như cây xấu hổ trong gió, thanh âm lộ rõ vẻ non nớt, lại dùng toàn lực hô to, thanh thế không hề kém.



Sử Vô Trần ngẩn người, hô:



- Tốt, chút nữa bị đánh đau, cũng không nên khóc a!



Mạc Du Du lớn tiếng nói:



- Sư tôn đã nói, tuyệt đại đa số thời gian, chúng ta đối mặt với chuyện không thể thay đổi đều sẽ lựa chọn tiếp nhận. Tỷ như thi đấu tranh thập đại đệ tử, Tôn sư huynh, Vân sư tỷ chính là tuyển thủ hạt giống, nhưng nếu chúng ta tiếp nhận kết quả này, kỳ thực chẳng khác nào đã lui khỏi tranh đoạt! Đã mất tư cách tranh đoạt!



- Mà con đường cường giả, cần phải có một trái tim không chấp nhận, vĩnh viễn không được nói tới thất bại, hôm nay ngươi mạnh hơn ta, có thể chiến thắng ta, đánh bại ta, ta đương nhiên phải gọi người là sư huynh, sư tỷ, phải tôn kính ngươi. Nhưng nếu ngày mai ta đánh bại ngươi, ngươi liền phải ngược lại gọi ta là sư tỷ!



- Cái gọi là sư huynh sư tỷ, ở Cửu Tôn phủ chúng ta không phải là một vị trí, mà đó là vinh quang!



Thanh âm thanh thúy của tiểu nha đầu vang lên, vang vọng khắp hội trường.



Đám đệ tử cùng suy ngẫm, không ít người ví đó mà hiểu ra.



Đó không phải là vị trí, mà đó là vinh quang!



Sử Vô Trần nhanh chóng đổi tâm tư, không khỏi lắc đầu thở dài.



Năng lực dạy đồ đệ của Vân Dương, thực đúng là cao minh tới cực điểm, bản thân hắn thực sự bội phục.



Không chỉ có Sử Vô Trần, những người khác như Lạc Đại Giang… mặc dù không nói ra miệng, nhưng đáy lòng cũng đều bội phục.



Thậm chí không chỉ có bọn hắn, mà Đổng Tề Thiên ẩn thân ở một bên, cũng nhiều hơn một phần cảm phục Vân Dương!



- Mười hạng đầu lần trước tạm nghỉ, sáu lăm đệ tử còn lại quyết ta mười người khiêu chiến.



Vân Dương nhàn nhạt hạ lệnh.



Vòng luận võ cuối trước xuất chinh, chính thức được kéo màn.