Ta Là Chí Tôn
Chương 1072 : Xuất Chinh
Ngày đăng: 09:13 30/04/20
Nửa đêm.
Vân Dương truyền pháp trận công sát trong Cửu Tôn đại trận, đám người bắt đầu học tập trận pháp công sát.
Thật ra Vân Dương đã sớm truyền thụ pháp môn căn bản có liên quan tới đại trận Cửu Tôn, chỉ là còn chưa truyền xuống những gì cao thâm liên quan tới trận pháp, nhất là sát chiêu trí mạng trong đó.
Thứ nhất, Cửu Tôn trận có yêu cầu không thấp đối với tu vi của người lập trận, người bình thường không thể lập được, thứ hai là bởi vì trận pháp này có lực sát thương quá lớn, động cái là lặp đi lặp lại sinh và diệt, nếu các đệ tử không có tố chất tâm lý vững vàng thì khó mà nắm giữ được, khả năng khống chế cũng có hạn.
Mà trong trận chiến lần này, mặc kệ là đám người Sử Vô Trần hay là các đệ tử Sơ Đại đều muốn học tập và nắm giữ. Bí quyết của trận chiến không nhất định sẽ xuất hiện ở trong trận doanh nào đó.
Cho đến vào sáng sớm hôm sau.
tất cả mọi người trên dưới Cửu Tôn phủ đều xuất hiện ở hai bên quảng trường, quả nhiên số lượng người đông nghìn nghịt, chỉ nhìn thấy đầu người.
Vân Dương trong trang phục màu tím đón gió, đi ra đầu tiên. Sau lưng là tám người Sử Vô Trần nối đuôi nhau xuất hiện. Mà phía sau bọn họ chính là đám thập đại đệ tử đời thứ nhất Cửu Tôn phủ mới xuất hiện.
- Lần này xuất chinh, mọi chuyện trong nhà đành phiền Đổng lão cùng hai vị huynh đệ trông coi.
Vân Dương quay đầu, nhìn ba người Đổng Tề Thiên cùng Quách Noãn Dương, Bình Tiểu Ý. Sắc mặt Quách Noãn Dương cùng Bình Tiểu Ý nghiêm nghị, gật đầu:
- Lão đại cứ yên tâm, nếu chúng ta còn một hơi thở, Cửu Tôn phủ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vân Dương gật đầu, nói:
- Sau khi xác định ra quy tắc luận võ, trong khoảng thời gian này hai người các ngươi cùng Tiền Đa Đa cẩn thận chú ý tới các đệ tử một chút, tuyển chọn ra người có tư chất và căn cốt tốt, sau khi dạy dỗ, việc thi đấu trong Cửu Tôn phủ vẫn tiếp tục, dựa theo từng thứ tự trên bảng mà phân chia tài nguyên.
- Ta đã hiểu rõ, mong lão đại cứ yên tâm.
Lạc Đại Giang không biết phải nói gì nữa: “...”
Ngài đúng là cô nãi nãi của ta, cái gì vậy chứ? Cái gì mà tiện nhân yêu diễm, cái gì là không yên lòng! Trong đoàn người Cửu Tôn phủ xuất chinh tranh đấu Thiên Vận Kỳ lần này, không ngờ lại có thêm Giang Lạc Lạc, người này không biết có nên tính là khách không mời mà đến hay không nữa?
- Đệ muội à, trước kia ta không nghe nói đệ muội sẽ tới, sư môn của đệ muội là...
Vân Dương hỏi một câu, Giang Lạc Lạc liền vui vẻ ra mặt:
- Sư môn của ta chính là Phượng Minh môn, xếp ba vị trí đầu trong trung phẩm Thiên Vận Kỳ, đúng rồi, bản môn ở trong bảng xếp hạng trung phẩm Thiên Vận Kỳ của Thánh Tâm điện đứng thứ hai đấy.
Chí ít trong mắt các đệ tử, vị sư nương/ sư mẫu này là người kỳ quái, hễ có người gọi nàng là Giang cô nương hoặc là Giang tỷ vân vân, nàng đều sẽ nổi giận, chí ít cũng sẽ xem có tai như điếc không hề phát hiện ra. Nhưng nếu gọi là đệ muội hoặc là tẩu tử, nàng đều sẽ cười dịu dàng trả lời, bây giờ các đệ tử đã quen gọi nàng là sư nương, đây đại khái là cách gọi mà nàng thích nghe nhất. Ngay cả Vân Dương cũng vậy, chỉ cần cách gọi làm nàng không vừa lòng, bị nàng nổi giận cũng là nhẹ, Vân Dương là người thế nào, tất nhiên biết nghe lời phải, chỉ gọi đệ muội, không gọi gì khác.
- Đại Giang à.
Vân Dương nghiêng đầu nhìn Lạc Đại Giang:
- Chờ tới khi chúng ta trở về, ta thấy ngươi nên tranh thủ thời gian thành thân đi, ngươi làm chậm trễ thời gian của đệ muội như vậy, ta thấy cũng không vừa mắt, huynh đệ chúng ta cũng có thể nhờ vào chuyện này mà vui mừng một trận.
Giang Lạc Lạc nghe vậy liền vui mừng, quay đầu nhìn Lạc Đại Giang, hiển nhiên muốn nghe được một câu hứa hẹn. Nhưng Lạc Đại Giang nghe xong chỉ cười gượng, nói:
- Lão đại, Lạc Lạc thích ta là chuyện mà già trẻ lớn bé trên dưới Cửu Tôn phủ chúng ta không ai không biết, nhưng ngươi có biết ta thích nàng không hề ít hơn nàng thích ta hay không?
Vân Dương nghe vậy liền sững sờ, nhân tiện nói:
- Cái này thì có là gì! Các ngươi đã hóa giải khúc mắc thì tranh thủ thời gian nhanh chóng thành thân mới đúng, cứ xoắn xuýt vô nghĩa chuyện ai thích ai hơn làm gì?