Ta Là Chí Tôn
Chương 1077 : Một Đường Huyết Tinh
Ngày đăng: 09:13 30/04/20
Tôn Minh Tú đau khổ cười một tiếng, nói:
- Tuy đệ tử xuất thân không phải danh môn đại tông, trước kia cũng coi như có chút cơ nghiệp, thế nhưng khi gia tộc bị cừu nhân tập kích, trong một sớm một chiều, cả nhà trên dưới đều bị kẻ thù giết không còn một mống, đây đã là chuyện cũ, nói nhiều vô ích, nhưng trong trận chiến đó làm đệ tử có ấn tượng sâu sắc nhất chính là, tiên phụ tiếp nhận địch nhân vây công, lâm vào hạ phong tràn ngập nguy hiểm, nhưng ta biết với tu vi của hắn, còn có lực phá vây thoát thân, hắn từ đầu tới cuối lại không trốn, vẫn liều chết lực chiến đến cùng, lúc sắp chết còn rống to: Nam nhi đời này nếu không thể thủ hộ người nhà, cho dù còn sống thì có ý nghĩa gì!
- Những năm gần đây, bên tai đệ tử thường xuyên nghe thấy tiếng vọng của tiên phụ. Tự giác có thể thủ hộ tất cả của chính mình, đây chính là chấp niệm của đệ tử.
- Cửu Tôn phủ chính là nhà của đệ tử, sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội chính là huynh đệ tử muội ruột thịt của đệ tử, hoành nguyện cả đời của đệ tử chính là muốn vĩnh viễn ở cạnh bọn họ, bình an khoái hoạt. Phàm là có người muốn phá hư tất cả, đệ tử tất nhiên tử chiến giữ gìn, có chết cũng không hối hận.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười:
- Ý nghĩ của đệ tử là như vậy, thật sự là không nghĩ tới việc lâu dài hơn.
Vân Dương mỉm cười ấm áp, nói khẽ:
- Minh Tú, ngươi không tệ. Rất tốt.
Hắn nhìn Tôn Minh Tú thật sâu một chút.
Tên đệ tử này, tư chất còn kém xa Bạch Dạ Hành Vân Tú Tâm, nhưng tâm tính lại rất tốt.
Kết thúc nói chuyện cùng Tôn Minh Tú, Hồ Tiểu Phàm bên kia cũng đã kết thúc chiến sự, cũng thu thập tất cả chiến lợi phẩm, cười hì hì giao cho Vân Dương:
- Sư tôn, cái này, may mắn không làm nhục mệnh, thu hoạch tương đối khá... Hắc hắc hắc...
Vân Dương sầm mặt lại:
- Ngươi cười cái gì?
Sắc mặt Hồ Tiểu Phàm lập tức trắng bệch, đứng nghiêm:
- Đệ tử không dám.
Nhưng nhóm người bọn hắn lại không được.
Một phương diện không thể bị giết, hết sức quần nhau, một phương diện khác sau khi hết sức quần nhau còn phải thời khắc giữ lại, còn không dám thống hạ sát thủ, một khi lỡ tay giết người, không nói đến sư môn trưởng bối đứng xem có từ bỏ hay không, cho dù thoát đi, toàn thân trở ra, đằng sau cũng phải chịu môn phái này truy sát vô tận. cuối cùng bản thân bị giết còn có thể liên lụy người nhà và bằng hữu gặp xui xẻo.
Đối mặt với tình huống này, một lúc sau, tình huống thảm không nói nổi, trực tiếp nghĩ lại mà kinh.
Lại xem hiện tại, những đệ tử môn phái lúc trước trong mắt không người, tất cả đều chết thảm trong tay đệ tử của mình, huyết nhục văng tung tóe.
Cho dù đám người Sử Vô Trần không có tự mình xuất thủ, cũng có thể cảm giác được sảng khoái tận hứng!
Các ngươi, cũng có hôm nay!
Sau khi một đường chiến đấu, Nhậm Khinh Cuồng cười nhạt nói:
- Chờ chúng ta trở về... Chỉ sợ những môn phái bị tàn sát sẽ làm phiền chúng ta.
- Gây phiền toái? Chỉ cần bọn chúng có lá gan làm phiền chúng ta, chúng ta sẽ tiếp hết, trước đó chúng ta chỉ nhìn các đệ tử ra tay, hiện tại tay chân ngứa ngái.
Lạc Đại Giang mỉm cười, tự phụ tiêu sái nói không hết.
Giang Lạc Lạc nhìn sang, nói:
- Đại Giang, nụ cười của ngươi, trong mắt ẩn chứa khí khái của tất cả nam tử trong thiên hạ.
Đám người cười ha ha, trong ánh mắt còn có mập mờ không nói nên lời.
Lạc Đại Giang nhất thời mặt đỏ tới mang tai, chỉ một ngón tay, nói:
- Phía trước, chính là Ngũ Trọng sơn.