Ta Là Chí Tôn

Chương 1104 : Kim Thủ Thư Sinh Chơi Xấu

Ngày đăng: 09:14 30/04/20


Bởi vì tới trận chiến, ngoại trừ muốn chết, còn có hậu hoạn chôn vùi tiền đồ tương lai các đệ tử của mình!



Thiên Sơn phái chính là chứng cứ rõ ràng nhất, cũng là vết xe đổ!



Đỗ Dương Phàm ngồi ngơ ngẩn, cảm thấy đầu óc trống rỗng không có suy nghĩ gì.



Bên cạnh, Vân Dương mỉm cười nhìn sang:



- Đỗ chưởng môn, chúng ta nên tiến hành cuộc chiến thứ ba, cuộc chiến thứ ba này, Đỗ chưởng môn... Muốn chiến làm sao? Là trung kiên chiến, tự chủ chiến, hay là chiến pháp khác, Cửu Tôn phủ sẽ phụng bồi tất cả!



Không biết tại sao, Đỗ Dương Phàm nghe câu nói này lại giật mình run rẩy, không rét mà run, rùng mình!



Phe mình liên chiến liên bại, nản lòng thoái chí, đây là sự thật, thế nhưng cạnh kỳ chiến vẫn chưa chấm dứt, nhìn ý tứ của Cửu Tôn phủ, rõ ràng đã định tiếp tục, không chỉ muốn chiến thắng Thiên Sơn môn mà thôi, mục tiêu còn muốn tiến lên cao hơn.



Thế nhưng tiếp tục cuộc chiến thứ ba, đánh thế nào?



Hiện tại toàn bộ Thiên Sơn môn đã ý thức được một vấn đề: thực lực Cửu Tôn phủ đã mạnh hơn Thiên Sơn môn rất nhiều, thậm chí đạt tới mức độ không cách nào chiến thắng.



Hiện tại, đã thua hai trận là bằng chứng rõ ràng nhất.



Trận thứ ba sau đó, không thể nghi ngờ biến thành cuộc chiến sinh tử.



Bởi vì thua lần nữa, liền mang ý nghĩa Thiên Sơn môn sẽ rơi xuống một vị trí, rơi xuống bài danh thấp nhất trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm!



Kết quả này, Thiên Sơn phái không vui nhìn thấy, càng khó tiếp nhận!



Dù sao đối



với Thiên Sơn phái mà nói, trong cục diện cực đoan nhất, cũng phải chờ ít nhất ba năm sau mới có thể xuất hiện tình huống rơi xếp hạng!



Nhưng hiện tại, việc này đã ép tới trước mặt, lửa sém lông mày!



Trận chiến này, tuyệt đối không thể sơ suất.



Lại lui một bước mà nói, chỉ cần đánh thắng trận này, cho dù phe mình bị thua, nhưng Cửu Tôn phủ cũng bởi vậy mà mất đi chiến tích toàn thắng, đánh mất tư cách tiếp tục khiêu chiến môn phái Thiên Vận Kỳ danh sách cao hơn, kiếm được lợi ích cuối cùng!



Chỉ tiếc ý nghĩ mà một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác, cuộc chiến thứ ba này, hắn phải làm thế nào mới đánh thắng bây giờ?




- Ta!



- Ta ta ta...



Lập tức, đám người Thiết Kình Thương, Nhậm Khinh Cuồng Khổng Lạc Nguyệt huyên náo đứng lên, tranh nhau xuất chiến.



Đối diện.



Dương Bình đưa mắt nhìn, đột nhiên trong mắt bắn ra một đạo hàn quang.



Đỗ Dương Phàm cũng kinh ngạc, trong mắt sinh ra hào quang hi vọng, còn ẩn chứa rất nhiều dụ hoặc khó hiểu.



Đây chính là đi chiến đấu, trận chiến mấu chốt tranh đoạt địa vị môn phái, Cửu Tôn phủ các ngươi liền chiến liền thắng, đây là sự thật, có thể rất cường thế, không gì đáng trách, nhưng cuộc chiến mấu chốt như thế này lại tùy tiện phái một người đi lên sao? Nhìn mấy người kia bắt đầu la lối om sòm oẳn tù tì quyết định ai tiến lên, trong mắt Đỗ Dương Phàm bắn ra một tia lửa giận!



Không coi ai ra gì!



Đúng là quá không coi ai ra gì!



- Ha ha ha ha!



Cười dài một tiếng, Thiết Kình Thương phi thân lao ra, trực tiếp đứng trên quảng trường, ngửa mặt lên trời cười to:



- Ta thắng, ha ha ha ha...



Mới vừa rồi Khổng Lạc Nguyệt đứng đối diện hắn đang chuẩn bị oẳn tù tì lại ngây người, trên mặt mang theo tức giận: Ta còn chưa bắt đầu oẳn tù tì cùng ngươi đấy, tại sao lại là ngươi thắng?



Ta hao hết thiên tân vạn khổ vô số tâm kế mới oẳn tù tì tới vòng chung kết, vào thời điểm chuẩn bị đánh cược lần cuối cùng, tại sao ngươi trực tiếp lao ra ngoài... Ngươi thắng?



Ngươi thắng con mẹ nó sao?



- Thiết Kình Thương! Nghĩ không ra gia hỏa mày rậm mắt to như ngươi lại hèn hạ vô sỉ như thế!



Khổng Lạc Nguyệt bi phẫn đến cực điểm.



Bên cạnh, đám người Nhậm Khinh Cuồng ôm bụng cười to, tất cả mọi người không nghĩ tới, Thiết Kình Thương ngày bình thường bộ dáng đàng hoàng, thế mà còn có thể chơi xấu, hơn nữa còn chơi xấu quang minh chính đại, không che giấu chút nào!