Ta Là Chí Tôn
Chương 1136 : Đăng Lâm Trung Phẩm!
Ngày đăng: 09:14 30/04/20
Hoắc Vân Phong nghĩ lại.
Chuyện này... Chuyện này mặc dù cẩn thận cũng không có khả năng hoàn toàn, nhưng vạn nhất thì sao, người ta sáng lập không lâu, nhưng chỉ bằng vào một đám Thiên Tàn Thập Tú khoảng hai mươi tuổi và một đám nhóc con đã có thể ngồi lên vị trí thủ tịch Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, không biết ba năm sau, bọn họ sẽ làm ra kỳ tích thế nào!
Chẳng phải hắn cũng nhìn trúng vận khí của bọn họ, từ đó mới thả ra thiện ý hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Vân Phong không nhịn được nói một câu:
- Vân tiểu hữu suy nghĩ có hiểu lầm gì không, chẳng lẽ ngươi cảm thấy môn phái hạ giai trong Thiên Vận Kỳ trung phẩm lăn lộn rất dễ dàng? Đại khái thực lực bản thân các ngươi đủ, không để ý thấy giữa các môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm có chênh lệch thực lực rất lớn hay sao, môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm càng như vậy, mỗi một thứ tự đều có chênh lệch thực lực không nhỏ!
- Tấn thăng vị trí Thiên Vận Kỳ trung phẩm không thoải mái như hạ phẩm đâu, Huyền thú phụ chiến may mắn, tối đa chỉ có thể ứng dụng sau khi đối chiến với Thất Tinh môn kết thúc, nếu về sau lại dùng, có lẽ sẽ trở thành nguyên nhân chính đẩy các ngươi vào thất bại!
Hoắc Vân Phong nói.
- Ừm, điểm này, ta hiểu, lần nữa cảm tạ Hoắc đại ca dạy bảo.
Vân Dương lộ ra vẻ mặt khiêm tốn, nói:
- Hoắc đại ca... Đã đến rồi?
Đám người nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy phía trước xuất hiện cánh cửa, có một bậc thang dẫn lên cánh cửa.
Nhìn từ xa, phía trên lại là một cái đài, cấu tạo giống như đúc lúc ở hạ phẩm.
Sau khi đi lên, Vân Dương phát hiện: con mẹ nó... nếu như thời gian quay lại, chẳng phải cảnh tượng cũng giống như khi vừa bước lên tần thứ hai hay sao?
Không biết có phải ấn chứng suy nghĩ của Vân Dương hay không, nói chung nhìn thấy cảnh trước mắt, phía đối diện là một đài cao, phía trên là Thánh Tâm điện với Thiên Vận Kỳ màu vàng. Hai bên đài cao này, phân biệt bốn môn phái và năm môn phái
Tất cả hoàn toàn tương tự lúc trước, cũng chỉ đổi môn phái khác nhau mà thôi.
Ân, còn có khác biệt so với lúc trước chính là... vào lúc này không có môn phái nào chú ý tới bọn họ.
Hoắc Vân Phong cười hắc hắc, chỉ về phía đối diện, nói:
- Đây là môn phái thủ tịch Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, đối phương muốn tiến thêm một bước, ý muốn khiêu chiến Thiên Vận Kỳ trung phẩm... Chuyện này chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao?
Phác Đức Song tức giận không vui, nói:
- Ngươi cho rằng lão tử ngốc? Hạ phẩm khiêu chiến trung phẩm, qua nhiều năm như vậy, có mấy người thành công, ngươi nói cho ta nghe xem? Thế mà cầm việc này gài bẫy lão tử, thế mà nói cho lão tử cơ hội gỡ vốn, lão tử mới không mắc lừa của ngươi!
Hoắc Vân Phong cực kỳ không vui nói ra:
- Ta nói Phác Đức Song ngươi nói chuyện thô tục giống hệt tên của ngươi! Lão tử là hạng người lấn ngươi như thế sao? Đánh cược chú trọng công đạo, ta lại không nói chỉ định ngươi nhất định phải đặt môn phái kia, làm sao lại là lừa gạt ngươi? Lão tử cho ngươi tùy ý đặt cược một bên, bên còn lại lưu cho lão tử! Như thế vẫn chưa đủ công bằng sao?
Phác Đức Song ôm cánh tay, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hoắc Vân Phong:
- Hắc Tâm Quỷ ngươi thật hảo tâm như vậy? Còn đánh cược công bằng? Lão tử luôn cảm giác ngươi đã đào xong cái hố... Chờ lão tử nhảy vào.. Ở trong đó khẳng định có mờ ám đúng không?
Hoắc Vân Phong cười ha ha:
- Nào có mờ ám gì... Đúng rồi, lão tử để cho ngươi tùy ý chọn trước một bên, tỉ lệ đặt cược do lão tử nói mà tính, cũng không thể tất cả tiện nghi đều do ngươi chiếm hết.
Phác Đức Song sững sờ một chút, nói:
- Nếu chỉ như thế, thật sự vẫn còn công đạo, ngươi thật chịu cược như thế sao?
Hoắc Vân Phong liếc mắt, nói:
- Đã xong chưa, đánh cược hay không trực tiếp nói cho thống khoái? Tiểu tử ngươi chơi không, lão tử đã lớn tuổi như thế, cược với ngươi chỉ thuần túy là tìm vui, nhìn cái mặt như cái mông của ngươi kìa... Không muốn chơi thì thôi. Dù sao người ta đã tới, ngươi tranh thủ thời gian tiếp nhân đi, ta sang bên kia xem náo nhiệt.
Nói xong, hắn cười ha hả ngồi xuống.